Hệ Thống, Đá Nam Chính Ra Chuồng Gà!

Chương 3



 

Bạch Điềm đứng như trời trồng, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
Tôi nhếch môi cười nhạt, chẳng hề ngạc nhiên trước câu trả lời của Trần Dương.

Trong truyện gốc, Bạch Điềm là một cô gái dịu dàng, luôn rạng rỡ như ánh nắng ban mai, còn Trần Dương lại là kiểu người trầm lặng, u ám.
Lần đầu gặp nhau, Trần Dương cứu Bạch Điềm một mạng, từ đó cô nàng cứ quấn lấy hắn không rời.
Lâu dần, hắn cũng có tình cảm với cô, để rồi ánh sáng dịu dàng ấy trở thành niềm cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời hắn.

Một mô-típ cũ rích, đoán trước được từ đầu đến cuối.

Giờ đang là đoạn Trần Dương vừa cứu Bạch Điềm mấy hôm trước, cô ta nhiệt tình theo đuổi hắn, nhưng hắn thì chẳng mảy may nhớ mặt.

Tôi đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn trò vui, giọng điệu đầy vẻ châm chọc:
“Nghe rõ chưa em gái? Anh ta bảo không quen cô đấy, biết điều thì về sớm đi, chỗ này không dành cho người lương thiện đâu.”

Bạch Điềm sững sờ, chỉ biết đứng đó nhìn Trần Dương, chẳng thốt nổi lời nào.

Tôi khẽ tựa vào người đàn ông bên cạnh, giọng nũng nịu:
“Eo tôi mỏi quá, xoa cho tôi đi.”

Trần Dương không nói gì, chỉ dứt khoát đóng sập cửa lại.

Mấy chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của tôi, chẳng bao lâu sau, tôi đã gối đầu lên tay hắn mà ngủ ngon lành.

Trần Dương ngồi bên cạnh, nhìn tôi ngủ say, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.


Tôi ngủ một giấc đến sáng, tỉnh dậy liền thấy Trần Dương đang nằm co ro trên sofa.

Hừm, bỏ cả cái giường êm không ngủ, lại chui xuống đấy, là sợ tôi chê hắn hay hắn chê tôi đây?

Tôi bước tới, vươn tay vỗ nhẹ một cái lên mông gã đàn ông.

Rắn chắc, đàn hồi tốt.

Trần Dương giật mình mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, vừa ngái ngủ vừa bực bội.
Hắn thấy tôi đang khoanh tay đứng đó, mặt đầy vẻ kẻ cả.

Tôi nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu:
“Dậy đi, ngủ như con lợn c.h.ế.t thế kia.”

Trần Dương hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, giọng khô khốc:
“Tôi có thể đi rồi chứ?”

Tôi nhướng mày, cười nhạt:
“Đi á? Anh ngủ với tôi một đêm, nhận một trăm nghìn, còn có nguồn hỗ trợ y tế cho mẹ anh, thế mà còn tưởng mình cao quý lắm à?”

Nghĩ mình là bảo bối quý hiếm chắc?

Tôi vung tiền chẳng qua là để mua vui, chứ cũng chẳng đến lượt hắn chảnh chọe.

Sắc mặt Trần Dương lập tức sa sầm, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Giận lắm rồi đây.

Hắn nghiến răng:
“Vậy cô còn muốn gì nữa?”

Tôi điềm nhiên đáp:
“Giúp việc toàn thời gian. Từ nay tôi đi đâu, anh theo đó. Tôi bảo làm gì, anh làm nấy. Đến khi nào tôi chán thì anh được tự do.”

Tôi dừng lại, nhếch môi cười như không cười:
“Tất nhiên, anh cũng có thể từ chối. Nhưng khoản viện phí của mẹ anh cũng sẽ cắt luôn.”

“Thế này là quá công bằng rồi, đúng không?”

Tôi vỗ nhẹ lên mặt hắn, thầm cảm thán: Đúng là nam chính có khác, sáng dậy mà da dẻ vẫn căng bóng, không chút bóng dầu.

Dưới ánh mắt đầy trêu đùa của tôi, Trần Dương cuối cùng cũng gật đầu.


Chúng tôi bước ra khỏi phòng bao.

Ngay lập tức, có người tiến lại gần, cười hề hề hỏi:
“Tiểu thư, thằng nhóc này tối qua hầu hạ cô tốt chứ?”

Ánh mắt gã dò xét Trần Dương, chẳng khác nào đang nhìn một món hàng ngon lành.

Tôi lười nhác phẩy tay:
“Người này tôi mang đi rồi.”

“Vâng vâng, cô cứ tự nhiên!”

Vừa bước ra khỏi quán bar, Bạch Điềm đã lao tới.

Cô ta đứng đó, mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch, rõ ràng đã thức trắng đêm đợi ở cửa.

Tôi nhún vai, hờ hững nói với Trần Dương:
“Tôi ra xe đợi anh, nhanh chóng giải quyết đi.”

Phía sau, giọng Bạch Điềm run rẩy vang lên:
“Trần Dương, anh không phải tự nguyện đúng không?”

“Nhất định anh có nỗi khổ riêng, nói ra đi, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Sao anh có thể tự hủy hoại bản thân như vậy chứ…”

Vừa đi, tôi vừa nghe loáng thoáng mấy câu ấy, bụng không khỏi nghĩ thầm: Đàn bà lúc nào cũng giỏi bịa lý do hộ đàn ông.

Mà công nhận, lần này cô ta đoán không trượt phát nào.

Cơ mà, thương hại đàn ông chính là mở đầu cho chuỗi ngày xui xẻo của một người đàn bà.

Vừa đặt mông xuống ghế, Trần Dương đã bước tới, tôi bâng quơ buông một câu:

“Ồ, nhanh thế cơ à.”

Trần Dương chẳng buồn đáp, nhưng thế lại càng khiến tôi tò mò:

“Anh nói gì với cô gái bé bỏng của anh thế?”

Hắn lạnh băng đáp gọn lỏn:

“Bảo cô ta đừng đến quấy rầy tôi nữa. Tôi làm gì không liên quan đến cô ta.”

Tôi bĩu môi, lắc đầu tặc lưỡi:

“Chậc, sao mà phũ thế? Người ta thức trắng cả đêm ngoài cửa đợi anh đấy. Anh nói câu thế này, chắc con bé đau lòng muốn c.h.ế.t mất.”

Trần Dương nhíu mày, giọng điệu khó chịu thấy rõ:

“Cô lúc nào cũng phải nói năng khó nghe như vậy à?”

Tôi cười nhạt, thu lại vẻ bông đùa, ánh mắt lạnh băng:

“Đúng đấy, tôi chính là cái kiểu người đáng ghét như thế đấy. Không ưa nổi thì cút đi!”

Trần Dương vốn nóng tính, nghe vậy liền sập mạnh cửa xe, hậm hực bỏ đi.

Ba phút sau.

Trần Dương lại quay lại xe.

Tôi ngồi vắt chân ở ghế sau, cười nhạt:

“Xuống đi, người anh toàn mùi khói th.u.ố.c, hôi kinh.”

Trần Dương liếc tôi một cái, chẳng nói chẳng rằng, rồi lặng lẽ xuống xe.

Năm phút sau, hắn trở lại, lần này không còn mùi khói thuốc nữa.

Trong xe lặng như tờ.

Cuối cùng, Trần Dương mở miệng trước:

“Đi đâu?”

Tôi lạnh giọng:

“Đến Yến Thư Trang Viên.”

Trang viên này được đặt theo tên của Tần Yến Thư, là tòa lâu đài cha cô ấy xây riêng cho từ lúc mới lọt lòng.

Dân Bắc Kinh ai cũng biết Tần Yến Thư chính là viên ngọc quý trên tay nhà họ Tần.

Trần Dương mặt không cảm xúc, làm quen với các thiết bị trong xe, mở bản đồ dẫn đường rồi lái đi.

Tôi tựa vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.


“Cô thật sự ngủ với nam chính rồi à?”

Hệ thống phiền phức lại mò ra.

Tôi mặc kệ nó.

Nhưng nó vẫn không chịu yên:

“Thế mà không bị nam chính c.h.é.m c.h.ế.t à? Kỳ tích đấy, tôi còn chuẩn bị sẵn sàng để đón người tiếp theo rồi cơ.”

Tôi: “……”

Hệ thống càng hớn hở:

“Cô làm kiểu gì hay thế? Xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, không hổ danh là người tôi chọn.”

Tôi mở mắt, bực bội đáp:

“Không ngủ được.”

Hệ thống đờ ra:

“Hả? Thế tối qua hai người làm gì?”

Phiền c.h.ế.t.

Hệ thống nhà người ta là trợ thủ đắc lực, sao cái của tôi lại ngốc đến thế này?

Thấy tôi im lặng, nó tự động mở lại ghi chép hôm qua, đọc xong thì thở phào nhẹ nhõm:

“May quá, may quá, không xảy ra sai lầm lớn nào.”

Giọng điệu hả hê:

“Cô tiến bộ rồi đấy, biết cách đưa nam chính về nhà. Gần đèn thì rạng, trước sau gì cũng chiếm được lợi thế thôi.”

Tôi nhếch mép:

“Loại người như hắn, giữ ngay trước mắt mới là an toàn nhất. Giam lại, không để phát triển, thì làm sao mà hủy hoại được nhà tôi?”

Hệ thống: “……”


Xe vừa tiến vào trang viên, chú Vương đã ra đón, cúi đầu cung kính:

“Tiểu thư.”

Phải nói rằng, tính cách của Tần Yến Thư không thể tách rời khỏi gia đình cô ấy.

Tiền thì không thiếu, nhưng tình cảm thì chẳng có.

Cha mẹ cô quanh năm ở nước ngoài làm ăn, để lại cả trang viên rộng lớn này chỉ có tôi, chú Vương và hai cô giúp việc sinh sống.

Ánh mắt chú Vương lướt qua Trần Dương, kẻ đang đứng có vẻ hơi ngượng ngùng bên cạnh.

“Vị này là?”

Tôi thản nhiên đáp:

“Giúp việc của tôi.”

“Vâng.”

Chú Vương là quản gia chuyên nghiệp cha tôi thuê với mức lương cao, chỉ nghe lệnh tôi, chưa bao giờ hỏi nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.