Hắc Hóa 200%, Bệnh Kiều MAX Cấp

Chương 6



Cố Điềm Điềm quay ngoắt lại, lập tức tránh xa Hoắc Triều như tránh tà, rồi khoác tay tôi, mắt thì lấm lét như gà mắc mưa.
Môi cô ấy hơi sưng, rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hoắc Triều đứng xa xa, cười như không cười, cái kiểu nhìn khiến người ta ngứa mắt.

Tối đó, Cố Điềm Điềm nhắn tin: “Chị ơi, Hoắc Triều không phải người tử tế đâu! Chị định gửi gắm cả đời cho cái thằng khốn nạn ấy thật à?”

Tôi bật cười. Theo lời hệ thống, cái kịch bản nguyên tác của Hoắc Triều vẫn đang ở giai đoạn “cưỡng ép” đây này.
Vừa đe dọa Cố Điềm Điềm, vừa duy trì hôn nhân liên minh giữa hai nhà, rồi sau đó là đủ màn ngược thân, ngược tâm, cuối cùng lại hối hận muốn chết để theo đuổi vợ.
Nhưng ai mà ngờ được giờ tôi với Cố Điềm Điềm lại thân nhau như chị em gái. Cô ấy muốn cảnh báo tôi, mà vì bị đe dọa nên không dám nói trắng ra.

Nghĩ một hồi, tôi nhắn lại một câu trấn an: “Nếu có mối liên hôn nào ngon hơn, chị cũng đâu dại gì mà chọn hắn.”


Từ hôm đó, Cố Yến mất hút mấy ngày liền.
Hệ thống nháo nhào: “Ký chủ! Độ hắc hóa của phản diện đang tụt dốc không phanh! Cô có đang làm nhiệm vụ không đấy?!”

Tôi phớt lờ, cứ tận hưởng cuộc sống đại tiểu thư mà chây lười.
Đến giữa tháng, Cố Yến vẫn bặt vô âm tín, còn tôi thì bắt đầu thấy hơi kỳ lạ.
Người cứ yếu dần đi, mấy hôm nay còn bị hoa mắt chóng mặt nữa.

Tôi định lấy điện thoại gọi cho hắn, còn chưa kịp bấm số đã tối sầm mặt mày, ngất luôn.

Lúc tỉnh lại, đã thấy mình đang truyền nước trong bệnh viện.
Môi tái mét, mặt trắng bệch như tờ giấy, tôi nhìn thấy Cố Yến đi vào, trong lòng bỗng lạnh lẽo như gió mùa đông bắc.
Bệnh tật dày vò làm tôi còn lạnh lùng hơn cả con dao mổ cá nửa năm ở siêu thị.

Thế là khi hắn quỳ xuống bên giường tôi, chưa nói được câu nào, tôi giơ tay tát luôn một cái.
Chiến thần tát tai, nắm giữ bí kíp sỉ nhục!

Đáng tiếc hiệu quả không được như mong đợi.
Thân thể yếu nhớt, tay mềm như bún, cái tát nhẹ bẫng rơi xuống má hắn, nhìn kiểu gì cũng giống đang vuốt ve hơn là trừng trị.

Cố Yến chẳng những không giận mà còn túm lấy tay tôi, đặt lên má mà cọ cọ, giọng nói trầm thấp: “Đại tiểu thư, xin lỗi…”

Tôi giận điên, muốn rút tay về để tát thêm phát nữa cho bõ tức.
Nhưng rút không ra!

Tức khí, tôi nghiến răng nghiến lợi mắng thẳng: “Đồ vô dụng! Anh muốn tôi chết luôn cho xong có phải không?!”

【Ký chủ bình tĩnh! Phản diện ba ba nhà tôi có biết gì đâu! Hắn có hiểu cô bệnh tật ra sao mà chăm nom đâu! Giờ độ hắc hóa vẫn chưa đạt ngưỡng, ta cứ phải lo sống sót đã!】

Tôi mặc kệ. Trong lòng bực bội khó tả, vừa thấy ấm ức, vừa có chút… lạ lạ. Giống như có ai đó dúi cho quả bưởi rồi lại lén rút tay. Cảm xúc rối ren khiến tôi chỉ muốn trút giận lên hắn, chỉ trích hắn, hành hắn một trận để đỡ nghẹn.

“Cút! Cút ngay! Sau này đừng vác mặt đến đây nữa! Tôi muốn tìm người khác thay thế anh! Cố Yến! Thằng mặt giặc này! Tôi không cần nữa!”

Tôi tức tối đẩy hắn ra, ai dè lại lăn thẳng vào lòng hắn. Nhìn đi nhìn lại, trông chẳng khác nào con mèo hoang vừa giơ vuốt đã bị vồ vào ổ.

Hệ thống im lặng một hồi, lúc lên tiếng lại có chút khó hiểu: 【Ký chủ, cô đang diễn trò gì thế?】

Cố Yến vẫn ôm tôi, thậm chí còn to gan xoa đầu tôi, giọng trầm trầm như rót mật vào tai: “Đại tiểu thư, tôi không đi đâu. Tôi bám cô cả đời!”

Cánh tay hắn siết chặt, như thể vớ được phao cứu sinh, sống chết không chịu buông.

Tôi trút giận xong, cứ tưởng mình đấm vào ngực hắn bao nhiêu cú, ai ngờ lại bị hắn ấn vào lồng ngực, còn nghe rõ tiếng cười trầm thấp rung lên bên tai.

Tôi bực bội, ngẩng đầu túm cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Còn có lần sau, tôi đổi người ngay lập tức!”

Chưa kịp để tôi đổi người thì Hoắc Triều đã chủ động hủy hôn, nhanh chóng đổi tôi lấy người khác. Lúc hắn đến, mặt đanh như đít chảo, nhìn chằm chằm Cố Yến, cứ như muốn lao vào đấm nhau một trận. Tôi thì nhàn nhã ngồi bên cạnh, mở bịch hạt hướng dương ra nhâm nhi, hóng kịch.

【Hệ thống, Cố Yến rốt cuộc đã làm trò gì khiến nam chính tức đến mức này?】

【À, hắn đi cướp luôn thân phận người thừa kế của Cố Điềm Điềm, rồi đối đầu trực diện với Hoắc Triều. Giờ lại còn ép hắn hủy hôn với cô nữa đấy!】

Nghe xong, tôi khoái chí hẳn. Trong nguyên tác, Cố Yến là kẻ thua cuộc trước Hoắc Triều, vậy mà lần này lại lật kèo. Xem ra nam chính không dễ ăn như trước rồi!

【Hừ! Ngày trước thua là vì phản diện ba ba nhà tôi lười động tay động chân! Cô em gái tiểu bạch thỏ của hắn cứ mãi níu chân kéo ngược mà thôi!】

Tôi cười nhạt, chẳng để tâm lắm. Nhưng bỗng dưng nhớ ra trong nguyên tác, nam chính có tính thù dai kinh khủng. Càng nghĩ càng thấy hay ho, trong lòng nảy ra một kế hoạch thú vị…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.