Nguyệt Hạ Tầm Nhân

Phần 4



 

Thực ra, ta chưa từng nghĩ sẽ tranh luận cùng hắn.

Từ khi sinh ra, ta chưa một lần diện kiến người được gọi là phụ thân ấy. Dù sau này được rước về phủ tướng quân, giữa ta và hắn vẫn là hai kẻ xa lạ.

Khi mẫu thân lâm chung, bà đã hỏi ta bằng giọng yếu ớt:

“Phụ thân con… liệu có trở lại không?”

“A Ngọc, hắn từng thật lòng yêu ta chứ?”

“Sau khi ta đi rồi, con sẽ thế nào?”

Bà chỉ là một thôn phụ nhỏ bé, mà phu quân lại là cả thế giới của bà. Suốt những năm tháng đằng đẵng, bà vẫn một lòng giữ trọn bổn phận, mang theo ta chịu đủ lời dị nghị, tin rằng có một ngày người ấy sẽ quay về.

Nhưng khi đó, ta chẳng thể trả lời.

Mà giờ đây, ta có thể chắc chắn nói với bà.

Hắn sẽ không trở lại.

Hắn chưa từng yêu bà.

Nếu hắn có chút tình nghĩa, đã chẳng để bà rơi vào cảnh xương tan thịt nát.

“Phụ thân cho rằng ta không biết chuyện năm xưa sao?”

“Hắn cho người đón ta về phủ tướng quân, tự nhiên cũng đã nghe qua những lời đàm tiếu về mẫu thân ta. Hắn cho rằng bà là vết nhơ trong thanh danh rạng rỡ của mình.”

“Thế nên, hắn bóp méo thân phận của ta, tô vẽ lai lịch thêm phần huy hoàng.”

“Thế nên, dù mẫu thân đã khuất, hắn cũng không cho bà lưu lại dù chỉ một chút dấu vết có thể làm ô uế thanh danh hắn.”

“Ngươi đào mộ bà lên! Nghiền xương bà thành tro tàn!”

“Nhưng bà có tội tình gì? Bà sai ở đâu chứ?”

“Chẳng phải chính miệng ngươi từng hứa sẽ cho bà một mái nhà sao?”

“Ngươi là kẻ bội bạc! Là kẻ lừa gạt! Ngươi!”

“Hừ.”

Ta cười lạnh, nhìn Ứng Thư Duyên như nhìn ác quỷ đội lốt người.

Hắn chỉ màng đến thanh danh, cả đời này chưa từng thật lòng yêu ai.

Cơn giận trong lòng như ngọn lửa bùng cháy, ta chửi rủa, oán hận, đến tận khi một thanh kiếm lạnh lẽo xuyên thẳng qua bả vai.

Cơn đau dữ dội ập đến, khiến cả thân người ta run lên. Máu từ vết thương không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo.

Ứng Thư Duyên vẫn đứng đó, cao cao tại thượng, ánh mắt thản nhiên như thể người trước mặt chẳng qua chỉ là một con kiến hèn mọn.

“Ta không thiếu con cái, chỉ là thấy sinh thêm một đứa, thực sự quá phiền phức.”

“Ứng Ngọc, ngươi nên biết ơn ta.”

“Nhưng ngươi không biết cảm kích, lại còn oán hận.”

“Mẫu thân ngươi, chính là gieo nhân nào gặt quả ấy. Bà ta biết rõ thân phận mình, lẽ ra nên chọn cái chết để bảo toàn danh tiết, chứ không phải quỳ gối cầu sống, làm ô uế thanh danh của ta.”

Ta biết hắn tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại bạc tình đến mức này.

Lòng ta trầm xuống từng chút một, có lẽ vì mất quá nhiều máu, cơ thể ta dần lả đi, nhưng miệng lại bật cười khinh bạc.

“Vậy còn ta?”

“Vì muốn bảo vệ ta, mẫu thân mới hạ mình trước quân địch. Bà biết ta mang huyết thống của phủ tướng quân, nên đã liều mạng sống tiếp.”

“Nếu bà tự vẫn, vậy ta phải làm thế nào?”

Ứng Thư Duyên vẫn ung dung như cũ, không buồn nhìn ta lấy một lần.

“Ngươi cùng bà ta chết đi.”

Hắn thản nhiên thốt ra những lời ấy.

“Thứ huyết mạch ô uế này, ta không cần.”

Lúc này, ta bỗng cảm thấy lòng mình lạnh ngắt.

Ta chống người đứng dậy, một tay nắm chặt lấy chuôi kiếm cắm sâu trong vai. Mặc cho lưỡi kiếm sắc bén cứa rách da thịt, ta vẫn gắng sức rút nó ra.

Máu từ miệng vết thương phun ra dữ dội, bắn cả lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn.

Ta cong môi cười nhạt.

“Phụ thân.”

“Tạm biệt.”


Ba ngày sau khi rời phủ tướng quân, ta nằm sõng soài trước cổng một trấn nhỏ nơi biên giới nước Tề.

Trời đổ cơn mưa lớn, nước mưa hoà cùng máu và bùn đất, biến bộ xiêm y lụa là thành một mảnh giẻ rách không còn rõ màu sắc.

Dọc đường đi, không một ai dám giúp ta.

Có lẽ vì vết thương quá nặng, ai cũng nghĩ ta không sống được bao lâu, thế nên bọn họ né tránh như né ôn thần.

Ban đầu, ta vốn định quay về ngôi làng nhỏ, nơi ta từng sống cùng mẫu thân.

Nhưng khi đến nơi, ta mới hay, cả làng ấy đã sớm bị Ứng Thư Duyên san thành bình địa.

Hắn thực sự sợ đến thế sao…

Dưới cơn mưa lạnh lẽo, ta chỉ còn chút hơi tàn, bấu víu vào những mẩu ký ức rời rạc.

Biết đôi chút về dược thảo, ta cầm cự thêm ba ngày. Nhưng giờ đây, thân xác này chẳng khác nào cánh cung đã gãy, không còn sức mà vươn lên nữa. Nằm bẹp giữa bùn đất, ta chỉ biết thở dài.

Có tiền, thật tốt.

Nếu có tiền, ta đã chẳng phải chịu đói. Nếu có tiền, ta đã không chết trong tình cảnh thảm hại này.

Mùi bùn ẩm ướt quẩn quanh nơi chóp mũi, kéo theo những ký ức cũ. Ta nhớ đến tiếng bụng đói cồn cào của mẫu thân, nhớ đến những ngày hai mẹ con phải nhai bùn cầm hơi. Cổ họng ta nghẹn đắng, nước mắt hòa cùng nước mưa rơi lã chã.

Ta không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mưa nữa. Nhưng chung quy lại, ta đã khóc.

Nếu không ăn gì, vết thương này sẽ không lành. Nếu không ăn, ta sẽ chết.

Ta run rẩy nhặt một nắm bùn đất ẩm ướt bên cạnh, nhét vào miệng. Từng hạt bùn lạnh lẽo, tanh tưởi vỡ ra nơi đầu lưỡi, khiến ta nôn khan từng cơn. Nhưng ta vẫn nuốt xuống, rồi lại khóc to hơn.

Thực ra, ta không sợ chết. Ta vẫn nghĩ, nếu chết đi có lẽ cũng tốt.

Nhưng ta không cam lòng.

Không cam lòng đời mình như bèo trôi vô định, mặc người ta dập vùi.

Không cam lòng sống như con kiến hèn mọn, bị tùy ý chà đạp.

Ta sinh ra là bảo bối của mẫu thân. Nhưng sau khi bà mất, ta chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác.

Ngay cả việc làm quân cờ, ta cũng chẳng làm trọn.

Tiếng khóc của ta hòa vào tiếng mưa, nặng nề mà bi ai.


Khi mở mắt ra, ta thấy một chiếc ô giấy dầu màu xanh nổi bật giữa màn mưa.

Bùi Tầm ngồi xổm bên cạnh ta, ánh mắt phức tạp. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn gỡ xuống chiếc mặt nạ vẫn luôn che giấu dung nhan.

Hắn thực sự rất đẹp. Đẹp đến mức tựa như thần tiên giáng thế, thoát tục không nhiễm bụi trần. Đứng trước một kẻ như vậy, ta chỉ muốn né tránh, không dám nhìn thẳng.

“Quốc sư…”

Miệng ta đầy bùn đất, thanh âm yếu ớt, nói chẳng thành câu.

“Ta… ta là nhị tiểu thư của phủ Thị Lang, Thương Tuyết…”

“Nhổ ra.”

Giọng hắn lạnh như băng, bàn tay nắm chặt lấy mặt ta, ngữ điệu không cho phép kháng cự.

“Nhổ ra.”

Ta chưa bao giờ nghĩ hắn có thể thô bạo đến vậy.

Thấy ta không động đậy, hắn dứt khoát dùng tay móc hết bùn đất trong miệng ta ra.

Ta kinh hãi, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tứ chi rã rời, chẳng còn chút sức lực, đành mặc hắn tùy ý làm vậy.

Những ngón tay vốn dài và đẹp đẽ của hắn, giờ đây lấm lem bùn đất.

Nhìn hắn như thế, lòng ta bỗng dâng lên nỗi ấm ức khó tả.

Ta bật khóc.

“Bùi Tầm… ta muốn tiền.”

“Ta rời khỏi phủ tướng quân, không ai dám chứa chấp. Bọn họ sợ ta chết trước cửa tiệm của họ.”

“Ta muốn tiền, nhưng ta không thông minh, không biết cách kiếm tiền.”

“Lúc nhỏ, khi vừa được đưa vào phủ tướng quân, ta muốn đi học. Ứng Thư Duyên không cho. Hắn giam ta trong viện, nói rằng nếu ta xuất đầu lộ diện sẽ khiến hắn mất mặt.”

“Ta muốn mời phu tử dạy chữ, hắn cũng không đồng ý. Ta lén làm búp bê cỏ, bày bán bên đường, hắn giẫm nát sạp hàng của ta, đánh ta một trận thừa sống thiếu chết.”

“Hắn còn đe dọa, nếu ta dám ra ngoài kiếm tiền nữa, hắn sẽ chặt gân tay ta.”

“Ta không còn cách nào khác…”

“Quốc sư, cứu ta…”

“Ta không muốn chết…”

Giữa cơn mưa lạnh lẽo, thân hình hắn run lên nhẹ một cái.

Dung mạo hắn như hoa sen trong tuyết, băng lãnh mà mỹ lệ. Một người luôn thờ ơ với thế gian như hắn, lúc này đôi mắt lại hoe đỏ.

Hắn đột ngột ôm chặt lấy ta vào lòng, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định.

“Ta có tiền, A Ngọc.”

“Chúng ta về nhà thôi.”

Câu nói ấy khiến đầu óc ta như có một sợi dây đứt phựt.

Ta ngẩn ngơ.

“A Ngọc”…

Cái tên ấy… ta đã từng nghe ở đâu rồi?


Ba ngày sau, ta tỉnh lại trong phủ quốc sư.

Nơi này không có hạ nhân, chỉ có hai tiểu đồng câm làm việc vặt.

Cơn mưa đã ngừng, hoa đào rụng đầy mặt đất, từng cánh từng cánh như sắc hồng tro tàn.

Món ăn trên bàn đã hâm nóng rồi lại nguội lạnh.

Vai ta âm ỉ đau.

Bùi Tầm ngồi bên giường, trên tay cầm một bát cháo trắng, ánh mắt bình thản mà dịu dàng.

“Húp thêm một chút đi.”

Ta lười biếng liếc hắn, không có chút khẩu vị nào.

Hắn thở dài, cầm chiếc thìa khuấy nhẹ trong bát cháo.

“Nếu ngươi ăn hết bát này, ta tặng ngươi một viên Hùng Mâu, chịu không?”

Ta: ?

Ta: !!!

Tốc độ ăn nhanh chưa từng thấy.

Hắn cũng không gạt ta, quả thực đưa cho ta một viên bảo thạch óng ánh như ánh sao.

Ta nắm chặt nó trong lòng bàn tay, suýt nữa còn muốn hôn lên vài cái.

Ở lại phủ quốc sư vài ngày, ta mới biết hắn không hề nói ngoa—hắn thực sự rất giàu.

Thậm chí, ta còn nghi ngờ hắn giàu hơn cả thái tử.

Khi ta hỏi hắn vì sao lại có nhiều tiền như vậy, cứ nghĩ sẽ nghe được chuyện gì đó kinh thiên động địa, nhưng hắn chỉ cười nhạt, xoa đầu ta.

“Sư phụ ta khi còn sống là một thuật sĩ giang hồ.”

“Hắn một quẻ khó cầu, muốn hắn bói, nhất định phải dâng lên bảo vật trân quý nhất để đổi lấy.”

“Tất cả những gì hắn thu được, cuối cùng đều để lại cho ta.”

“Sư phụ cả đời ngao du thiên hạ, chưa từng màng danh lợi, tiền tài hắn kiếm được, đều giao cho ta giữ. Hắn nói… bảo ta để dành cưới thê tử.”

Ta trầm mặc ôm viên bảo thạch, trong lòng khẽ thở dài.

Sư phụ của ngươi, có lẽ cũng không ngờ rằng đệ tử của mình lại thành quốc sư Đại Tề.

Còn nói để dành cưới thê tử?

Chỉ riêng chuyện gặp nữ nhân thôi đã đủ khó khăn rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.