Thiên Tử Hoán Hồn Ký

Phần 10



28

Khi Chu Khác mở rộng cổng thành Vệ quốc, nghênh đón đại quân Đại Hạ tiến vào, toàn bộ bá tánh lẫn văn võ bá quan mới vỡ lẽ — hóa ra, hắn chính là mật thám do Đại Hạ phái sang!

Những chiến hữu năm xưa kẻ thì vỗ vai, kẻ thì khoác tay hắn, cười đùa rôm rả:

“Hảo tiểu tử! Diễn kịch giỏi thật đấy! Suýt nữa thì lừa cả bọn ta! Cứ tưởng ngươi thật sự đầu hàng phản quốc rồi!”

Chu Khác cười mà như khóc, đáy mắt dâng lên chút chua xót.

Phản bội? Hắn thực sự từng phản rồi.

Từ nhỏ, hắn đã lớn lên cùng những truyền thuyết về Thôi Diễn — một kẻ nham hiểm, quyết đoán, sát phạt tàn nhẫn. Nhưng khi hắn nhập triều, vị danh tướng từng làm thiên hạ kinh hồn táng đảm ấy lại chẳng khác nào một lão thần hiền từ, hòa ái, ngày ngày chỉ lo tưới cây, nuôi cá, hệt như một ông già chờ ngày về quê dưỡng lão.

Hóa ra đều là lời đồn khoa trương cả!

Chu Khác thầm nghĩ, có khi chính hắn còn lợi hại hơn vị lão tướng ấy!

Lúc chinh phạt Vệ quốc, hắn liên tiếp toàn thắng, lòng tin dâng cao, chỉ cảm thấy tương lai hiển hách, danh lưu thiên cổ đang ngay trước mắt.

Thế nhưng…

Tân đế Đại Hạ lại đột nhiên đồng ý nghị hòa với Vệ quốc!

Chu Khác nghiến răng nghiến lợi.

“Thôi Diễn khốn kiếp! Nhất định là chủ ý của lão!

Lão sợ hắn lập đại công, sợ hắn đoạt hết phong quang, cho nên mới cố tình ngáng chân hắn!

Lửa giận trong lòng Chu Khác bốc lên ngùn ngụt.

Hắn mấy lần khiêu khích Thôi Diễn, nhưng lão già kia chỉ ung dung như chẳng buồn để vào mắt.

Càng đáng giận hơn, tân đế lại luôn miệng nói tốt cho Thôi Diễn!

Rõ ràng hắn mới là cữu cữu ruột thịt của tiểu tử kia!

Lửa giận thiêu đốt oán hận, lâu dần, hắn vậy mà thật sự nảy sinh ý niệm mưu phản.

Hắn nghĩ, Tiên đế đâu chỉ có một nhi tử, hắn cũng đâu chỉ có một ngoại sanh.

Thế là hắn tìm đến An Vương – người có quan hệ thân cận với mình nhất.

An Vương ngốc nghếch dễ khống chế, chỉ cần gật đầu một cái, mọi sự liền đâu vào đấy.

Nhưng ai ngờ, tên ngốc này chẳng những không đồng ý mà còn bày ra bộ dáng đạo mạo, bóng gió chỉ trích hắn hồ đồ, vọng tưởng làm loạn.

Tức chết hắn rồi!

Thế là hắn liền đè An Vương ra, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Sau này nghĩ lại, hắn chợt ngộ ra — đều là đồ bỏ đi cả!

Vậy thì hắn tự làm hoàng đế cho xong! Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ đưa Đại Hạ bước lên một tầm cao mới, thiên hạ đều phải ghi danh hắn vào sử sách!

Nhưng rồi…

Hắn bại.

Mà còn là thua thảm hại.

Đứa cháu ngoại tân đế mà hắn luôn xem thường kia, nhẹ nhàng nghiền nát hắn như mèo vờn chuột, chẳng chút tốn sức.


Lòng hắn nguội lạnh như tro tàn, chỉ mong sớm được giải thoát.

Tỷ tỷ giận đến đỏ mắt, rút đao định chém hắn, nhưng lại bị tân đế cản lại.

Hắn thoáng ngạc nhiên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi kia, giọng khàn khàn hỏi:

“Vì sao không giết ta?”

Người nọ không đáp, chỉ mỉm cười, ôn hòa đến mức khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Rồi ngay sau đó, hắn bị lôi thẳng vào đại lao.

Bên trong nhà giam ẩm thấp, hắn nếm trải đủ loại hình cụ.

Đến ngày thứ ba, khi cơn đau ê ẩm đến mức khiến hắn chết đi sống lại, tân đế rốt cuộc cũng xuất hiện.

Ánh bình minh rọi xuống sau lưng ngài, chiếu lên vạt long bào, làm nổi bật nụ cười ôn hòa quen thuộc.

Tân đế cúi xuống, chậm rãi nói:

“Tiểu cữu cữu, có một cơ hội chuộc tội, lập công chuộc tội, vì Đại Hạ kiến công lập nghiệp. Ngươi có muốn không?”

29.

 

Ngày nghe tin Chu Khác đầu quân cho Vệ quốc, trẫm đã đoán được đây là kế sách của Triệt nhi.

“Phụ hoàng không lo Chu tướng quân thật sự phản bội sao?”

Trẫm khẽ cười, chậm rãi đáp:

“Nếu hắn thực sự dám đầu hàng giặc, vậy thì cũng chẳng đáng để lo. Con hẳn đã có sẵn đối sách rồi, đúng chứ?”

Triệt nhi thoáng ngượng ngùng, chắp tay sau lưng, cúi đầu lẩm bẩm:

“Quả thực… là vậy.”

Nói xong, hắn lại nghịch ngón tay, dáng vẻ như có điều gì chột dạ.

Trẫm nhìn hắn, trong lòng chợt nhớ lại khi còn bé, mỗi lần bị phạt chép sách, hắn cũng có bộ dạng này. Nghĩ vậy, giọng trẫm bất giác dịu xuống:

“Chỉ dùng chút sức mà xoay chuyển càn khôn, công thành đoạt đất, binh không đổ máu. Con trai trẫm đúng là thông minh tuyệt đỉnh!”

Triệt nhi ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ, khóe môi khẽ nhếch lên, trông vô cùng đắc ý.

Trẫm cười cười, lại hỏi:

“Triệt nhi, con có biết điều quan trọng nhất đối với bậc đế vương là gì không?”

“Là dân.”

Trẫm gật đầu tán thưởng:

“Không sai. Thế nên, chỉ cần có lợi cho quốc gia, cho dân chúng, con cứ việc mạnh dạn mà làm, không cần do dự.”

Trẫm ngừng một lát, chậm rãi nói tiếp:

“Thôi tướng từng dạy trẫm: ‘Tích lũy sức mạnh, chờ thời cơ, tùy thời thế mà hành động.’ Nay trẫm cũng đem những lời này tặng lại cho con.”

“Năm mười bảy tuổi, trẫm giao chiến với Vệ quốc một trận, liền hiểu cả đời này khó có cơ hội lập thêm chiến công hiển hách. Bởi vậy, trẫm đã dành hơn hai mươi năm để tích lũy sức mạnh cho Đại Hạ.”

Trẫm đưa mắt nhìn Triệt nhi, giọng nói trầm ổn mà kiên định:

“Bây giờ chính là lúc dùng đến. Triệt nhi, con cứ việc buông tay mà làm, chớ lo sợ. Phụ hoàng đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.