30.
Sau khi Đại Vu sư Vệ quốc hồi hương, hoàng thất Vệ quốc liền bắt đầu rối loạn, tựa như một tòa lâu đài cát gặp sóng lớn.
Trẫm không khỏi tò mò, rốt cuộc Triệt nhi đã hứa hẹn điều gì mà có thể khiến một nhân vật như Đại Vu sư phản bội cố thổ?
Trẫm gặng hỏi, hắn lại thản nhiên đáp:
“Chẳng qua nhi thần cam kết với ông ta rằng, ngày Đại Hạ ta công phá thành đô Vệ quốc, cũng chính là ngày Vu sư nhất tộc được tự do, ẩn cư sơn lâm, từ đây không còn bị ai sai khiến.”
Trẫm sững người: “Chỉ vậy thôi sao?”
Triệt nhi gật đầu, thong dong giải thích:
“Vệ quốc nuôi Vu sư để phục vụ hoàng thất. Năng lực của họ gắn liền với huyết mạch, huyết mạch càng tinh thuần, pháp lực càng mạnh. Thế nên, đời đời kiếp kiếp, bạn lữ của Vu sư đều do hoàng thất Vệ quốc tuyển chọn, thậm chí… bị ép buộc kết hợp.”
Trẫm nhíu mày, chưa kịp nói gì, hắn đã tiếp tục:
“Tộc Vu sư tinh thông âm dương quỷ thần, là bảo vật của thiên hạ, nhưng cũng chính vì thế mà bị giam cầm trong lồng son. Kẻ may mắn trốn thoát cũng không có sức tự bảo vệ, chỉ có thể phụ thuộc vào hoàng quyền, đời đời làm nô lệ.”
Hắn nhướng mày cười nhạt:
“Thế nhưng, phụ hoàng, người đời ai chẳng khát vọng tự do? Nhi thần chẳng qua là cho bọn họ một cơ hội để lựa chọn mà thôi.”
Lời này ẩn ý sâu xa, trẫm trầm ngâm hồi lâu mới tiêu hóa được.
“Vậy… bọn họ liền tin con?”
Triệt nhi thản nhiên gật đầu:
“Đương nhiên, bởi vì nhi thần không chỉ hứa bằng lời, mà còn lấy quốc gia lập thệ, huyết mạch tương truyền, vĩnh viễn không phản bội. Nếu Đại Hạ phản bội, khế ước sẽ lập tức phản phệ.”
Trẫm nheo mắt nhìn hắn: “Nếu vi phạm lời thề, con sẽ ra sao?”
Hắn trầm ngâm chốc lát, rồi nhàn nhạt đáp:
“Chắc là chết rất khó coi đi.”
Trẫm: “…”
Nhìn vẻ mặt không chút để tâm của hắn, trẫm bỗng dưng thấy đau đầu.
Hắn ngược lại còn ra vẻ an ủi trẫm:
“Phụ hoàng yên tâm, bây giờ bọn họ còn mong nhi thần trường thọ trăm tuổi hơn ai hết. Chỉ khi Đại Hạ ta hưng thịnh, bọn họ mới có chỗ nương nhờ. Từ nay về sau, Vu sư nhất tộc chính là những người bảo hộ trung thành nhất của Đại Hạ.”
Nói đoạn, hắn nhìn thoáng qua ấn ký huyết thệ trên tay, khóe môi nhếch lên:
“Phi vụ này, quá hời!”
Trẫm lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng chưa kịp thả lỏng, trong đầu chợt lóe lên một chuyện quan trọng.
“Triệt nhi, bí mật như vậy của hoàng tộc Vệ quốc và Vu sư tộc, sao con lại biết được?”
Trẫm tại vị bao nhiêu năm, chưa từng nghe ai nhắc đến.
Nghe vậy, hắn đột nhiên ho nhẹ, ánh mắt lảng tránh, đưa tay sờ sờ mũi, cười gượng gạo.
“Cái đó… Phụ hoàng, chuyện này nhi thần nói ra, người đừng nổi giận nha…”
Trẫm nheo mắt: “Nói!”
Hắn gãi đầu, cười khan:
“Chính là, năm xưa nhi thần lén lút sau lưng người, lập ra một tổ chức bí mật, chuyên môn thu thập tin tức… Mọi động tĩnh trên thiên hạ đều không lọt khỏi mắt Đại Hạ ta.”
Trẫm: “…”
Con ta… quả nhiên là đại tài!
31.
Kế hoạch tiến triển thuận lợi ngoài mong đợi.
Cùng với từng đợt tin tức từ Vệ quốc không ngừng truyền về, Triệt nhi cả người như bừng bừng khí thế, mỗi ngày đều phấn chấn dị thường. Hắn hào hứng miêu tả với trẫm cảnh tượng rối ren của Vệ quốc, hệt như đang kể chuyện cười:
“Ha ha ha! Chu Khác quả là nhân tài hiếm có, làm cho triều đình Vệ quốc gà bay chó sủa, trăm quan đấu đá đến mức nước sông Hoàng Hà còn chẳng so được với sự vẩn đục trong cung điện bọn họ!”
Trẫm nhấp một ngụm trà, lẳng lặng lắng nghe.
“Cứ theo tình thế này, e rằng chẳng bao lâu nữa, Vệ quốc cũng tự mình sụp đổ. Đến lúc đó, nhi thần dẫn phụ hoàng du ngoạn một chuyến, đi xem phong cảnh Giang Nam của Vệ quốc, chỉ sợ còn đẹp hơn cả Đại Hạ.”
Trẫm cười nhạt:
“Ngươi có lòng.”
Nhưng có những chuyện, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Trẫm đặt chén trà xuống, thở dài một hơi:
“Chỉ đáng tiếc, trẫm e rằng không chờ được đến ngày Đại Hạ thu phục giang sơn.”
Triệt nhi ngẩn người, nét cười trên mặt cũng lập tức tan biến, giọng nói thoáng chút hoảng hốt:
“Phụ hoàng… Người… nói vậy là có ý gì?”
Trẫm nên đi rồi.
Thật ra, trẫm đã mơ hồ cảm giác được điều này từ lâu.
Ý thức của trẫm ngày càng mơ hồ. Nếu như trước đây, ba ngày có thể tỉnh lại một lần, thì giờ đây mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc có thể tỉnh dậy. Thậm chí, mỗi lần tỉnh lại cũng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trẫm nhìn Triệt nhi, chậm rãi dặn dò:
“Chờ đến ngày con đắc thắng, nhớ đốt cho trẫm một nén hương, trẫm ở dưới đó sẽ biết.”
Hắn siết chặt nắm tay, hồi lâu sau mới khó khăn lên tiếng:
“… Nhi thần tuân chỉ.”
Trẫm gật đầu, tiếp tục:
“Nói với Thôi tướng, bảo ông ấy thay trẫm nhìn ngắm thêm vài năm giang sơn Đại Hạ thống nhất, đừng vội xuống tìm trẫm uống rượu.”
“… Vâng.”
“Các đệ muội của con, phải chiếu cố chu toàn, đặc biệt là An Vương, nếu nó dám nghịch ngợm gây họa, cứ mạnh tay mà đánh.”
“Vâng.”
“Mẫu hậu con tuổi đã cao, con có rảnh thì khuyên bà ấy bớt ngày ngày múa đao múa kiếm, kẻo có ngày trẹo tay, lại bảo ta ở dưới suối vàng mà lo lắng.”
“… Vâng.”
Trẫm khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi.
“Triệt nhi.”
Hắn nhìn trẫm, ánh mắt đã không còn bình tĩnh như mọi khi.
Trẫm mỉm cười, chậm rãi nói:
“Phụ hoàng vẫn luôn tin tưởng, con sẽ là vị quân vương tốt nhất.”
Trong khoảnh khắc kế tiếp, đại điện trở nên yên lặng lạ thường.
Trên đài cao, vị đế vương trẻ tuổi lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt trầm mặc mà bi thương.
Từ nay về sau, giang sơn cô quạnh, đường dài thăm thẳm, hắn chỉ có thể một mình cất bước tiến về phía trước.