Thiên Tử Hoán Hồn Ký

Phiên ngoại



 

Phiên ngoại – Tông Triệt

Trẫm đã lừa phụ hoàng.

Từ khoảnh khắc linh hồn người nhập vào thân thể trẫm, trẫm liền biết.

Trẫm vẫn luôn tỉnh táo.

Lặng lẽ quan sát phụ hoàng mượn danh trẫm để phê duyệt tấu chương, nhìn người loay hoay khắp nơi tìm kiếm tung tích “chính trẫm”.

Không ít lần, trẫm suýt không nhịn được mà thốt lên: “Phụ hoàng, trẫm ở đây!”

Nhưng trẫm vẫn cắn răng nhịn xuống.

Bởi vì trẫm hiểu rất rõ phụ hoàng.

Nếu biết sự thật, người nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thân thể lại cho trẫm.

Nhưng trẫm không nỡ để người rời đi.

Phụ hoàng anh minh thần võ, xử lý mọi chuyện thập phần ổn thỏa. Nếu có thể để người ngồi trên ngai vàng lâu thêm chút nữa, chẳng phải càng tốt hay sao?

Ban đầu, khi tin tức phụ hoàng băng hà truyền đến, phản ứng đầu tiên của trẫm là kinh hãi.

Trẫm sợ.

Sợ con đường đế vương quá mức cô quạnh, từ nay về sau không còn ai cùng bàn luận quốc sự, không còn ai tranh luận với trẫm xem điểm tâm hôm nay có vừa miệng hay không.

Từ nhỏ chứng kiến bao nhiêu chuyện trên triều đình, trẫm sớm đã thuộc nằm lòng đạo trị quốc, nhưng có phụ hoàng bên cạnh vẫn khiến trẫm cảm thấy an tâm hơn.

Vậy nên, trẫm không muốn người rời đi.

Mãi đến khi phụ hoàng triệu tập dị nhân dị sĩ, muốn dùng “Huyết Chú” để gọi hồn trẫm trở về.

Người cho rằng trẫm bị vây khốn trong thân thể của người, liền dùng Băng Niên Tinh phong ấn nhục thân của chính mình, lại còn lấy dao găm kề lên cổ tay…

Khoảnh khắc ấy, trẫm cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

“Đừng mà!”

Vậy là, trẫm “trở về” rồi.

Phụ hoàng vô cùng vui mừng.

Nhưng trẫm thì không.

Trẫm biết, ngay khi cất tiếng gọi đó, tất cả đã không thể vãn hồi.

Thế là, trẫm bắt đầu vắt óc nghĩ kế, làm sao để phụ hoàng có thể tiếp tục khống chế thân thể này.

Quả nhiên, kế hoạch thành công. Linh hồn người ngày càng cường đại, còn trẫm thì càng lúc càng yếu đi.

Cho đến một ngày, trẫm hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Trước khi mất đi ý thức, trẫm đã ước một điều.

Ước rằng vĩnh viễn đừng tỉnh lại nữa.

Hoàng vị cứ để phụ hoàng ngồi.

Có người cai trị, trẫm vô cùng an tâm.

Người nhất định sẽ làm tốt hơn trẫm.

Nhưng trời xanh không chiều lòng người.

Giây phút trẫm tỉnh lại, liền phát hiện không còn cách nào trao lại quyền khống chế thân thể cho phụ hoàng nữa.

Lại bị người tính kế một lần rồi.

Không hổ là phụ hoàng của trẫm.

Dù đã liệu trước kết quả, trẫm vẫn không nhịn được mà thử một phen.

Biết đâu trẫm có thể thắng?

Biết đâu phụ hoàng muốn ở lại?

Nhưng trên đời này làm gì có chuyện “biết đâu”.

Phụ hoàng cuối cùng vẫn rời đi.

Người nói, người luôn tin tưởng trẫm sẽ là một vị quân vương tốt nhất.

Vậy thì, vô luận thế nào, trẫm cũng sẽ không để người thất vọng.

-Hoàn-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.