Thiên Tử Hoán Hồn Ký

Phần 9



25.

Đối với cuộc tạo phản của Chu Khác, trẫm chẳng mảy may lo lắng.

Tên này võ dũng thì có, nhưng mưu lược lại chẳng được bao nhiêu. Dẫu rằng có chút lanh lợi ứng biến, nhưng so với Thôi Diễn thì chẳng khác nào đom đóm sánh với trăng rằm.

Xem kìa, Tướng quốc đại nhân của chúng ta thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt một cái. Ông thản nhiên phất tay, bảo rằng tân hoàng cần rèn luyện, đây chính là cơ hội khó cầu.

Không uổng công trẫm bao năm dạy dỗ, Triệt nhi chỉ tốn chút công sức đã bắt được Chu Khác, động tác gọn gàng dứt khoát, lưu loát như nước chảy mây trôi.

Ngay cả Thôi Diễn cũng không ngớt lời khen ngợi.

Chỉ tiếc rằng lúc ấy trẫm đã mơ màng, không thể tận mắt chứng kiến.

Nghe nói sau khi bị bắt, Chu Khác bị áp giải đến trước mặt Thái hậu.

Chu Nhu vừa thấy hắn, chẳng buồn hỏi han một câu, lập tức vớ lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng vào đầu.

“Ngươi cái thằng nhãi hỗn trướng này! Lá gan to bằng trời rồi hả? Đã học được cả tạo phản! Sao không thuận tiện lên trời làm thiên tử luôn đi!”

Ném vỡ bình hoa vẫn chưa hả giận, nàng rút đao chém tới.

“Hôm nay ai gia phải tự tay c.h.é.m c.h.ế.t cái đồ nghiệt chướng nhà ngươi! Vì Chu gia thanh lý môn hộ! Chu gia ta đời đời trung liệt, sao lại sinh ra một kẻ cẩu tặc như vậy?!”

Đao tất nhiên không thể hạ xuống.

Triệt nhi đã ra tay ngăn cản.

Hắn nói: “Chu tướng quân vẫn còn chỗ dùng.”

“Phụ hoàng?”

Nghe thấy trẫm đáp lại, Triệt nhi chớp chớp mắt.

“Phụ hoàng, người có muốn diệt Vệ quốc không?”

Trẫm đương nhiên là muốn!

“Nhưng bây giờ vừa mới đánh xong một trận, Đại Hạ cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Đợi đến khi Vệ quốc nội loạn, phần thắng của chúng ta sẽ càng lớn hơn…”

Triệt nhi bỗng nở nụ cười thần bí.

“Nhi thần tự có biện pháp.”

26.

Ba ngày sau, tên nghịch tặc Chu Khác, kẻ đã chịu đủ mọi cực hình trong đại lao, bị áp giải đến pháp trường hành quyết.

Nhưng sóng gió chưa yên, giông tố lại nổi lên.

Trên đường áp giải, xe tù bất ngờ bị tàn dư của phản đảng tập kích, Chu Khác thoát thân.

Quan binh lập tức truy bắt, lật tung từng tấc đất, nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy mất.

Tân hoàng giận tím mặt, hạ lệnh toàn quốc truy nã, treo thưởng trọng kim, thề rằng dù có đào ba thước đất cũng phải bắt được tên phản tặc này!

Sau đó, nghe nói Chu Khác đã bị dồn đến đường cùng, đành mạo hiểm vượt biên, trốn sang Vệ quốc cầu sống.

Ngày hắn vượt biên, Triệt nhi lại triệu kiến Đại Vu sư.

Hai người mật đàm suốt ba canh giờ.

Khi Đại Vu sư rời đi, trên mặt lộ rõ nét hớn hở như vừa vớ được bảo vật.

Trẫm nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi tò mò hỏi:

“Con đã nói gì với hắn vậy?”

Dạo gần đây, ý thức của trẫm ngày một mơ hồ, tỉnh tỉnh mê mê, thời gian xuất hiện cũng ngắn dần.

Chuyện Triệt nhi cùng Đại Vu sư bàn bạc, trẫm hoàn toàn không hay biết một chút gì.

Triệt nhi khẽ cười, đôi mắt mang theo vài phần giảo hoạt.

“Cũng không có gì, chỉ là hứa hẹn với hắn một chút lễ vật nho nhỏ thôi mà.”

27.

 

Một tháng sau.

Tin đồn nổi lên như ong vỡ tổ—Chu Khác đã đầu quân cho Vệ quốc, không những thế còn được Vệ Vương trọng dụng hết mực.

Không biết là do lên voi quá nhanh hay bị ngựa đá vào đầu, hắn ngang nhiên tuyên bố:

“Bổn tướng nhất định sẽ dẫn binh san bằng hoàng cung Đại Hạ, bắt sống Hạ Vương, lột da Thôi Diễn tế cờ, rửa mối hận xưa!”

Nửa tháng sau, Chu Khác quả thật làm được!

Hắn suất lĩnh đại quân đánh thẳng vào Đại Hạ, trận đầu đã bách chiến bách thắng, liên tiếp hạ năm thành.

Mất đi một viên mãnh tướng, chiến lực của Đại Hạ giảm sút trông thấy, không thể chống cự, đành phải nuốt hận xin hòa, thậm chí còn chủ động trả lại Đại Vu sư của Vệ quốc.

Vệ Vương mừng rỡ như được mùa, lập tức phong Chu Khác làm Chinh Bắc tướng quân.


Sau khi Đại Vu sư hồi cung chưa đầy hai tháng, chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra.

Lão Vệ Vương vốn nằm liệt giường nhiều năm, nay đột nhiên khỏe lại, tinh thần phấn chấn như hồi đôi mươi, ba mươi.

Lão vừa khỏe, Thái tử Vệ quốc lập tức được phái đi tuần thị các châu quận.

Nhưng số hắn không đỏ, vừa xuất cung đã liên tục gặp thích khách.

Trải qua bao phen chín chết một sống, hắn cật lực bò về hoàng cung, vừa về đến nơi liền bí mật kết bè kéo cánh, mưu đồ bức vua thoái vị.

Kết quả, chưa kịp trở mình, bị chính Chinh Bắc tướng quân Chu Khác xử trảm ngay tại chỗ.

Vệ Vương thương tâm muốn chết, chưa kịp khóc hết nước mắt thì dịch bệnh bùng phát ngay trong hoàng cung.

Hoàng tự chết như rạ, một nhà vương thất từ đông sang tây, từ trên xuống dưới đều đi chầu tổ tiên.

Vệ Vương chịu không nổi đả kích, chẳng bao lâu cũng băng hà theo.


Hoàng thất Vệ quốc lụn bại.

Tân hoàng kế vị còn chưa đầy một tuổi, nói còn chưa sõi, đi còn chưa vững.

Theo tổ chế Vệ quốc, tân hoàng kế vị phải do Đại Vu sư chủ trì tế tự, chọn ra bậc thiên mệnh phò tá ấu đế.

Không ngờ, thiên mệnh chỉ đúng vào Chu Khác!

Triều thần Vệ quốc đập bàn hét lớn:

“Không phải người cùng tộc, tất có dị tâm!”

Hoàng thất đành phải tế tự lần nữa, lần này càng thêm nghiêm ngặt, kỹ càng, tránh để ai giở trò.

Nhưng Chu Khác vẫn được chọn trúng.

Đại Vu sư vỗ ngực thề độc, đây chính là ý trời, nếu sai thì hắn xin chịu thiên lôi đánh chết!

Mọi người trong lòng không phục, nhưng cũng không dám nói gì thêm.


Chu Khác lên làm Phụ chính đại thần.

Nhưng hắn chẳng chỉ tay năm ngón, cũng không động binh quyền, chỉ lặng lẽ quan sát.

Triều đình Vệ quốc lúc này tranh quyền đoạt lợi, nội loạn không ngừng, ai cũng lo chém giết lẫn nhau, chẳng ai để ý đến kẻ ngoại tộc kia.

Chờ đến khi các phe phái đấu đá đến lưỡng bại câu thương, Chu Khác mới thình lình ra tay, một chiêu trí mạng, nhanh chóng nắm trọn quyền hành.

Từ đó về sau, dòng họ thế gia Vệ quốc bị hắn chèn ép không ngóc đầu nổi.

Kẻ nào biết điều thì quỳ xuống thần phục.

Kẻ nào không biết điều thì… hồn ai nấy giữ.


Hai năm sau.

Đại Hạ xuất binh đánh Vệ quốc.

Kết quả, Vệ quốc không đánh mà hàng.

Phụ chính đại tướng quân Chu Khác ôm ấu đế, dâng bản đồ Vệ quốc, hai tay dâng lên Đại Hạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.