Chuyện Chu Khác làm phản, xem ra cũng không phải là không có dấu hiệu.
Từ sau khi hắn trở về từ chiến trường, liền đối đầu với Thôi Diễn như nước với lửa. Bất kể đúng sai, chỉ cần Thôi tướng nói đông, hắn nhất định bảo tây. Hễ có cơ hội là lại chế giễu một phen, cứ như thể không châm chọc được Thôi tướng thì ăn cơm cũng chẳng thấy ngon.
Thôi Diễn, người mà ngày xưa có thể khiến thiên quân vạn mã cúi đầu, lại chẳng thèm chấp nhặt với hắn. Cũng chính vì thế mà Chu Khác được nước lấn tới, không chút kiêng dè.
Triệt nhi đã nhiều lần muốn răn dạy, nhưng đều bị Thôi Diễn ngăn lại.
Ông ta nói: “Chu Khác là một mầm non tốt của võ tướng, chỉ là tính khí nóng nảy, cần phải mài giũa thêm.”
Ta nghe vậy liền bật cười:
“Tướng quốc hẳn là tuổi cao lòng cũng mềm rồi! Hạng người như Chu Khác, nếu gặp hồi ông còn trẻ, chẳng phải đã bị chém sạch mười cái đầu rồi sao?”
Triệt nhi trầm tư một lát, nghi hoặc nói:
“Thật không ngờ Tướng quốc lại là người sát phạt quyết đoán như vậy.”
Ta hứng chí kể cho hắn nghe bao chuyện thời trẻ, khi Thôi Diễn còn phong lưu tuấn lãng, xuất thần nhập hóa nơi triều đình, tay cầm binh phù mà vẫn khiến nữ nhân trong kinh thành vì hắn mà xao xuyến.
Đang kể hăng say, ta bỗng phát hiện bên ngoài trời đã tối sầm.
Kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi trời còn nắng chang chang kia mà?
Trong lòng nghĩ vậy, ta thuận miệng hỏi:
“Sao đột nhiên trời tối thế này?”
Vừa dứt lời, Triệt nhi liền run lên bần bật, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng:
“Phụ hoàng, gần đây người có thấy không khỏe ở đâu không?”
Ta nhướng mày: “Có sao?”
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm:
“Phụ hoàng, người nghĩ bây giờ là giờ gì?”
“Giờ Mùi khắc một chứ gì, mặt trời vẫn còn cao, thế mà bỗng dưng tối mịt…”
Triệt nhi mím chặt môi, giọng nói có chút run rẩy:
“Phụ hoàng, bây giờ là giờ Hợi.”
Ta thoáng ngẩn người.
“Giờ Hợi… của ngày hôm sau.”
“Phụ hoàng, người đã biến mất trọn vẹn một ngày rồi.”
Triệt nhi là đứa trẻ thông minh, rất nhanh đã tìm đến Đại Vu sư.
Theo lời ông ta, linh hồn ta tách rời càng nhiều, ý thức sẽ càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng sẽ tan biến hoàn toàn. Đây là số mệnh đã định.
Triệt nhi cắn răng:
“Cùng sinh cộng hưởng, có thể làm được không?”
Đại Vu sư khó khăn lắc đầu:
“Một núi không thể chứa hai hổ, hai hồn cùng một thân, trái với thiên lý. Lâu dài tất có một sống một mất. Cách duy nhất là tách ra sớm, giảm tổn thương đến mức thấp nhất.”
Triệt nhi trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng hỏi:
“Vậy… có thể đổi không?”
Ta nhắm mắt thở dài. Đây chính là điều ta lo lắng nhất—đứa trẻ này quá mức cố chấp.
Nhận được câu trả lời phủ định, hắn bỗng dưng thất thần ngồi bệt xuống ghế, không nói không rằng.
Hồi lâu sau, hắn khẽ mở miệng:
“Phụ hoàng… Người đã sớm quyết định bỏ rơi con rồi, phải không?”
Ta yên lặng một lát, chậm rãi đáp:
“Triệt nhi, trẫm vốn dĩ nên đi từ lâu rồi.”
“Sinh lão bệnh tử, vạn vật luân hồi, đó là đạo trời.”
“Trẫm lẽ ra không nên tồn tại trên đời này nữa, có thể ở lại thêm từng này thời gian, đã là phúc phận trời ban.”
Triệt nhi ngồi yên rất lâu.
Bàn tay hắn run run che đi khuôn mặt, từ trong tay áo mơ hồ vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
“Hôm qua, phụ hoàng đang trò chuyện, bỗng nhiên im bặt. Khi ấy, con không còn cảm nhận được khí tức của người, như thể đã tan biến khỏi nhân gian, chẳng để lại chút dấu vết.”
“Cảm giác ấy… giống như người sẽ không bao giờ quay về nữa.”
“Phụ hoàng… con thực sự sợ hãi.”
Đúng lúc ấy, tin tức Chu Khác làm phản truyền đến. Triệt nhi còn chưa kịp lau khô lệ nơi khóe mắt, đã lập tức đứng dậy rời đi.
Bước chân trầm ổn, sống lưng thẳng tắp, vẻ yếu đuối vừa nãy thoáng chốc đã tiêu biến, tựa như chưa từng tồn tại.
Trẫm vừa vui mừng lại vừa chua xót trong lòng.
—
24.
Chiến dịch thảo phạt Vệ quốc kết thúc, theo lẽ thường, Chu Khác phải giao nộp binh quyền.
Thế nhưng hắn viện đủ mọi lý do thoái thác, lần lữa mãi không chịu buông tay. Rốt cuộc, lại mượn danh “thanh quân trắc” để tạo phản, rêu rao rằng gian thần lũng đoạn triều cương, tân hoàng nhu nhược vô năng, bị nịnh thần xúi bẩy. Hắn lớn tiếng tuyên bố bản thân vì nước trừ gian, vì Đại Hạ dẹp loạn kẻ nịnh bợ.
Để danh chính ngôn thuận hơn, Chu Khác còn tìm cách kéo An vương vào phe mình.
Nhưng hắn bị cự tuyệt.
An vương tuy ngốc, nhưng đối với đại sự quốc gia, vẫn còn biết phân rõ phải trái.
“Tiểu cữu cữu, ngươi chớ làm chuyện hồ đồ. Mau chóng nhận sai với Hoàng huynh, có khi còn giữ được cái mạng.”
Chu Khác giận dữ, mắng hắn hèn nhát.
“Ngươi không muốn làm hoàng đế à?”
An vương lắc đầu chắc nịch.
Chu Khác cười khẩy, chẳng buồn tin.
An vương liền chắp tay sau lưng, điềm nhiên nói:
“Tiểu cữu cữu có biết vì sao phụ hoàng lại ban cho ta phong hiệu An vương không?”
Chu Khác nhíu mày. “Ngươi lại định giở trò gì đây?”
An vương ung dung đáp:
“Phụ hoàng từng dạy rằng, với cái đầu óc này của ta, chỉ có an an phận phận mới mong sống lâu hơn một chút. Phong hiệu này chẳng qua là để nhắc nhở ta ngày ngày ghi nhớ, chớ để người ta xỏ mũi dắt đi.”
Hắn vỗ vỗ vai Chu Khác, vẻ mặt đầy chân thành.
“Tiểu cữu cữu, ta ngốc nhưng chưa đến mức không biết đường giữ mạng.”
Chu Khác: “…”
Mấy khắc sau, An vương bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, rồi bị ném thẳng ra khỏi cửa cung.