19
Lời này của trẫm vừa thốt ra, chén trà trong tay Thôi Diễn liền rơi thẳng xuống đất.
Lão ta vội vàng ngồi xổm xuống, run rẩy nhặt từng mảnh sứ vỡ, nhưng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu nhìn trẫm.
“Dày công tích lũy, chờ thời cơ chín muồi.”
Đây là lời lão thường dùng để dạy trẫm thuở nhỏ.
Khi trẫm còn trẻ tuổi, chiến bại liên miên, ý chí lung lay, cũng chính câu này của lão đã kéo trẫm từ bờ vực suy sụp.
Trẫm lặng lẽ quan sát đôi tay lão run bần bật, cuối cùng mở miệng:
“Đừng nhặt nữa… Tướng phụ.”
Thôi Diễn lảo đảo ngồi bệt xuống đất, bàn tay khựng lại giữa không trung.
Trẫm thở dài, cúi xuống đỡ lão dậy.
“Chẳng phải ngài sớm đã đoán ra rồi sao?”
Từ khi trẫm tỉnh lại, lão đã nhìn trẫm bằng ánh mắt kỳ lạ không chỉ một lần. Trẫm biết, lão đã đoán ra rồi.
Tướng phụ của trẫm là người thông minh nhất Đại Hạ, điều này từ lâu trẫm đã rõ.
Một hồi lâu sau, Thôi Diễn mới thở ra một hơi thật dài, giọng nhẹ như tiếng mộng du:
“Đoán ra rồi… nhưng vẫn không dám tin.”
Cuối cùng, lão cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chất chứa muôn vàn suy tư.
“Bệ hạ… ngài…”
Trẫm giơ tay ngăn lại.
“Suỵt. Trong lòng Thôi tướng tự hiểu là được, không cần nhiều lời.”
Thôi Diễn im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
“Lúc này đánh Vệ quốc, không phải thời cơ tốt nhất. Hoàng đế Vệ quốc bệnh nặng, hoàng trữ lại còn nhỏ. Nếu đợi thêm một hai năm, chính sự rối ren, lúc đó ra tay sẽ một công đôi việc.”
Trẫm gật đầu cười nhẹ.
“Quả nhiên, Thôi tướng vẫn tinh tường như xưa. Trẫm cũng có cùng suy tính.”
Trẫm dừng một chút, ánh mắt trầm xuống:
“Chỉ là, đáng tiếc thay… trẫm không đợi được lâu như thế, Triệt nhi cũng không đợi được.”
Thôi Diễn giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra mấu chốt bên trong.
“Bệ hạ muốn đánh Vệ quốc… là vì chính mình? Là vì Đại Vu sư Vệ quốc?”
Trẫm cười nhìn lão, ánh mắt đầy tán thưởng.
“Tướng phụ, quả không hổ danh đệ nhất quân sư Đại Hạ.”
20.
Chiến dịch phạt Vệ quốc diễn ra hết sức thuận lợi.
Tên tiểu tử Chu Khác này đúng là một mãnh tướng! Mới chỉ một tháng đã vượt qua Bình Kiều Độ, đánh đâu thắng đó, thẳng tiến như chẻ tre, thu phục mười mấy thành trì của Vệ quốc.
Quả nhiên, trời sinh đã là kẻ xông pha chiến trận, không uổng công trẫm tin tưởng!
Vệ quốc rất nhanh đã dâng thư cầu hòa, nguyện cắt đất dâng Đại Hạ.
Chu Khác chẳng thèm đoái hoài, hùng hổ nói:
“Lũ đàn ông Vệ quốc mềm nhũn như bún thiu, thần thấy cứ đánh thẳng một đường, san bằng ổ chó của chúng mới hả dạ!”
Trẫm chống cằm trầm ngâm.
Dứt điểm Vệ quốc ngay lúc này, quả thực là một cám dỗ không nhỏ.
Nhưng… Khâm Thiên Giám nói, đế tinh của Triệt nhi càng lúc càng ảm đạm, mơ hồ có dấu hiệu lụi tắt.
Thôi Diễn chỉ liếc mắt nhìn trẫm một cái, chậm rãi nói:
“Tạm thời nghị hòa cũng không phải là hạ sách. Binh pháp có câu: ‘Chớ đuổi cùng giết tận’. Nếu ép Vệ quốc đến bước đường cùng, chẳng may chúng liều chết phản công, e rằng sẽ khó lường hậu hoạ. Chi bằng… chậm rãi tính kế, giống như luộc ếch trong nước ấm, đợi nó tự chín mà không hay biết.”
Trẫm suy xét một hồi, cảm thấy cũng có lý.
Vệ quốc đề nghị cắt ba mươi thành.
Trẫm rộng rãi chuẩn tấu cho chúng giữ lại mười thành, nhưng đổi lại, Đại Vu sư của Vệ quốc từ nay về sau phải nghe lệnh Đại Hạ.
Quốc quân Vệ quốc do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý.
Trẫm nhân tiện cảnh cáo:
“Nếu dám giở trò quỷ, kỵ binh Đại Hạ bất cứ lúc nào cũng có thể đạp bằng kinh đô của các ngươi!”
Chiến thắng, khắp nơi hân hoan vui mừng, duy chỉ có Chu Khác là mặt mày cau có, bực bội ném mạnh chén rượu xuống bàn.
“Tướng quốc có lẽ đã già thật rồi!”
Hắn nghĩ chính Thôi Diễn đã cản trở việc tiếp tục đánh Vệ quốc, bèn ôm hận trong lòng, từ đó đơn phương kết oán với ông ta.
21.
Ngày thứ ba kể từ khi Đại Vu sư Vệ quốc nhập cung Đại Hạ, Triệt nhi tỉnh lại.
Khoảnh khắc nó mở mắt, trẫm lập tức mất đi quyền khống chế thân thể này.
Nhưng may mắn thay, ý thức của trẫm vẫn còn.
“Triệt nhi, đừng hoảng. Trẫm vẫn còn đây.”
Nghe thấy giọng trẫm, nó thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, nó phát hiện ra điều không ổn.
Trẫm… thực sự không còn kiểm soát được thân thể này nữa!
Tên Vu sư Vệ quốc kia quả nhiên có chút bản lĩnh. Mới vào cung chưa được bao lâu đã nhìn thấu trẫm không phải hồn phách bản thể của Triệt nhi.
Trẫm bảo hắn nghĩ cách giúp Triệt nhi tỉnh lại hoàn toàn, đồng thời trả lại quyền khống chế thân thể cho nó.
Hắn trầm ngâm một lát rồi phán:
“Bệ hạ… chính người đã cưỡng ép nhập vào thân thể điện hạ, khiến linh hồn y rơi vào giấc ngủ sâu. Giờ muốn y thức tỉnh, chỉ có cách tách người ra khỏi thân thể này.”
Trẫm nhướng mày: “Tách ra?”
“Đúng vậy. Nhưng vì hồn phách bệ hạ đã cư trú trong thân thể này quá lâu, quá trình tách rời sẽ cần một khoảng thời gian nhất định.”
Nói cách khác, trẫm vẫn còn có thể bám trụ thêm một thời gian nữa.
Triệt nhi chớp mắt, khẽ hỏi:
“Vậy… ngày hoàn toàn tách rời chính là ngày người rời đi?”
Vu sư gật đầu: “Không sai.”
Đúng lúc này, Khâm Thiên Giám cũng quan trắc được sự chuyển biến của đế tinh. Hai ngôi sao vốn đã lệch khỏi quỹ đạo nay lại lần nữa hoán đổi vị trí, trở về chỗ cũ.
Cục diện xoay vần, thiên tượng biến hóa, hẳn là trời cũng muốn thử thách trẫm đây mà!
22.
Trước khi Đại Vu sư nhập cung, Thôi Diễn đã tìm đến trẫm.
Lão do dự hồi lâu, dáng vẻ như có lời muốn nói lại thôi.
Trẫm hứng thú nhìn lão, khoanh tay chờ đợi.
“Từ trước đến nay chưa từng thấy khanh như vậy. Rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói!”
Thôi Diễn liếc trẫm một cái, ánh mắt phức tạp vô cùng.
“Tân hoàng… chưa chắc đã dụng tâm trị quốc như bệ hạ.”
Câu này nghe thật đột ngột, nhưng trẫm lập tức hiểu ra.
Nếu không gặp Đại Vu sư, trẫm còn có thể một lần nữa ngồi lên ngai vàng, lại dõng dạc bày tỏ chí lớn.
Thôi Diễn nhìn trẫm, giọng trầm xuống:
“Bệ hạ mới hơn bốn mươi, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chẳng phải là để chờ ngày Đại Hạ thống nhất thiên hạ hay sao? ‘Ba tháng hè nóng bức, chín tháng đông rét buốt’, chưa từng lơi là một ngày, mới có được Đại Hạ trong sạch, chính sự thông suốt, quân lương dồi dào, binh mã đầy đủ. Giờ đã đến nước này, bệ hạ nỡ lòng nào buông bỏ tất cả?”
Trẫm không nhịn được bật cười.
“Trẫm vẫn luôn cho rằng Tướng phụ đức tài kiêm bị, không ngờ cũng có lúc thiên vị.”
Trẫm nhướn mày nhìn lão, cười tủm tỉm:
“Khanh đây là… không nỡ rời xa trẫm sao?”
Thôi Diễn thở dài, quay đầu tránh ánh mắt trẫm, không đáp.
Trẫm chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, mắt hướng về phương bắc.
“Tướng phụ thương trẫm, trẫm tự nhiên cũng thương con trai mình. Làm cha làm mẹ, sao có thể nhẫn tâm nhìn con chịu khổ?”
Trẫm ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thâm sâu.
“Huống chi, người kế vị do chính tay trẫm bồi dưỡng, trẫm rất tự tin.
“Nó thích hợp với vị trí này hơn trẫm, cũng thích hợp với Đại Hạ hiện tại hơn trẫm. Khanh cứ thay trẫm mà quan sát, nó nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng.”