Sapphire Trong Mắt Anh

Chương 4



Sau khi lấy được viên sapphire, tôi càng tận tâm hầu hạ Mặc Nghiễn Chiêu hơn hẳn.

Nụ cười nịnh nọt trước kia có ba phần giả tạo, giờ lại có thêm chút thật lòng.

Cảnh tượng “chủ từ bi, tớ hiếu thuận” này khiến ông quản gia nhìn tôi với ánh mắt đầy hài lòng, thái độ cũng dịu dàng hẳn đi. Nhưng ánh mắt của đám người khác thì mỗi lúc một khó chịu.

Chuyện Simon là nội gián bị lôi ra ánh sáng đã được giữ kín, thế nên mấy cô hầu gái mê hắn lại nghiễm nhiên cho rằng tôi là kẻ giật dây khiến hắn bị đuổi.

Vậy là chẳng hiểu sao, tôi bỗng trở thành đối tượng bị cả hội ghét bỏ, cô lập.

Ví dụ như lúc về phòng, vừa nhìn thấy cửa khép hờ, tôi đã cảnh giác ngay.

Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên – quả nhiên, trên khung cửa có một cái xô nước đặt sẵn, chỉ chờ tôi đẩy cửa là ụp xuống.

Không nói không rằng, tôi thẳng chân đạp mạnh cửa ra.

Rào một tiếng, nước bẩn bắn tung tóe lên sàn, mùi hôi bốc lên xộc thẳng vào mũi.

Chậc, trò này trẻ con cấp một còn chê quê mùa.

Tôi lật chăn lên – trên giường là mấy con chuột chết xếp ngay ngắn, trông như bày biện theo nghi thức tế lễ.

Mở tủ quần áo – bên trong đặt sẵn một hộp nhạc tự động, cứ đến giờ là phát ra mấy tiếng gào rú như phim kinh dị.

Là hầu gái riêng của Mặc Nghiễn Chiêu, tôi có phòng riêng trong tòa lâu đài, thế nên mấy đứa kia lại càng được đà lộng hành.

Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi cảm thấy cơn giận trong lòng dâng lên.

Những trò bắt nạt thế này, tôi từng trải qua rồi. Cảm giác bị cô lập, không ai giúp đỡ, tôi hiểu rất rõ.

Khi đó, viện trưởng trẻ mồ côi từng bảo tôi: “Nhịn đi, rồi sau này mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Nhưng sau vô số lần bị trêu chọc, bị chèn ép ngày này qua ngày khác, tôi dần trở nên tê liệt.

Bởi vì tôi vẫn tin vào cái gọi là “tương lai tươi sáng” nào đó.

Nhưng thực tế là, có thoát được một vũng bùn, tôi cũng lại rơi vào một cái hố sâu hơn.

Cứ thế, hết lần này đến lần khác, không bao giờ có hồi kết.

Giờ thì tôi chẳng còn mong đợi gì vào cái viễn cảnh đẹp đẽ đó nữa. Dù sao kết cục cũng chỉ có một, vậy hà cớ gì tôi phải nhẫn nhịn chịu ấm ức?

Giữ vẻ mặt bình tĩnh, tôi đi thẳng đến phòng giám sát.

Vừa đến cửa đã chạm mặt A Vinh.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt, cứ như thể thấy tôi là bực bội lắm rồi.

“Cô đến đây làm gì?”

Tôi nhướn mày, thản nhiên đáp:

“Đi vệ sinh.”

A Vinh: “…”

Anh chàng phụ trách phòng giám sát khá dễ tính, nhanh chóng giúp tôi tua lại đoạn camera lúc đó.

Trên màn hình hiện ra bốn gương mặt, tôi ghi nhớ từng đứa một.

A Vinh đứng bên cạnh, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Hừ, đồ trà xanh, đáng đời lắm.”

Tôi không biểu cảm, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái.

“Mặt anh có vết lở loét kìa.”

“Cô…”

Buổi trưa, tôi vô tình thấy bốn ả kia tụ tập một góc, ghé đầu thì thầm to nhỏ.

Thỉnh thoảng lại lén lút liếc về phía tôi, rõ rành rành là đang bày mưu tính kế.

Tôi tươi cười, xách theo một cái khay, lững thững bước tới.

“Mấy cô bàn chuyện gì mà vui thế?”

Cả đám im bặt. Bốn đôi mắt liếc nhau, trong thoáng chốc lộ ra chút bối rối và thiếu tự nhiên.

Nhưng cô tóc vàng có vẻ già đời nhất, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Cô ta nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu chẳng mấy thân thiện:

“Hóa ra là cô Thẩm. Không lo hầu hạ ngài Mặc mà lại mò tới đây làm gì?”

Tôi cười cười, giả bộ ngại ngùng, lí nhí như thể tủi thân lắm:

“Hôm nay sinh nhật tôi, mà chẳng có ai chúc mừng cả. Bánh kem cũng không có ai ăn chung.”

“Mấy cô có thể giúp tôi ăn hết chiếc bánh này không?”

Trên khay là năm miếng bánh kem nhỏ, trang trí tinh tế vô cùng.

Bọn họ nhìn nhau, do dự vài giây, rồi mỗi người vẫn cầm lấy một miếng.

Tôi giả vờ vui vẻ cảm ơn rồi rời đi, sau đó nhanh chóng nấp vào một góc quan sát.

“Hừ, còn bày đặt chia sẻ bánh với tụi mình. Đúng là đồ ngu!”

“Không ai thèm tổ chức sinh nhật cho nó thật à? Cũng tội phết đấy chứ, tsk tsk.”

Cô tóc vàng – rõ ràng là thủ lĩnh trong đám – chớp đôi mắt xanh, xúc một thìa bánh kem, cười đầy ác ý:

“Vì cô ta đáng thương thế, hay là tối nay chúng ta chuẩn bị cho cô ta một ‘món quà bất ngờ’ nhé?”

Ba đứa còn lại liếc nhau rồi cười rúc rích như vừa nghĩ ra kế hoạch gì hay ho lắm.

Nhưng khi bánh mới vào đến nửa miệng, sắc mặt cả lũ lập tức biến đổi.

Chưa đầy hai giây sau—

Ọe! Ọe!

Cả đám đồng loạt nôn thốc nôn tháo, tay vịn chặt lấy tường, mặt đỏ gay gắt.

“Cái quái gì thế này?! Mùi gì mà kinh khủng vậy?!”

“Là… là phân chim!”

“Aaaaa! Con khốn đó! Tao phải giết nó!”

Tôi nhếch môi cười nhạt, xoay người rời đi.

“Giấu công danh, ẩn thân trong vinh quang.”


Buổi tối, tôi thấy cả bốn ả lén lút quay về phòng.

Tôi đứng dựa tường, kiên nhẫn chờ đợi.

Ba giây sau—

“Aaaaa! Rắn! Là rắn sống!”

“Giường của tôi cũng có!”

“Cứu! Nó đang bò xuống đây!”

Tiếng hét chói tai xé toạc màn đêm, vang vọng khắp hành lang.

Tôi khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.

Định luật bảo toàn năng lượng quả là không sai.

Nhìn người ta phát điên, tinh thần tôi lại ổn định hơn rất nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.