Tôi nôn thật, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Bữa trưa còn chưa kịp tiêu hóa, dạ dày đã quặn lên từng cơn, bắt tôi lao ngay vào nhà vệ sinh mà “tống tiễn” nó ra ngoài.
Trong đầu cứ văng vẳng một ý nghĩ tệ hại. Càng nghĩ càng sốt ruột, đến mức tôi phải vội vã đi tìm Mặc Nghiễn Chiêu xin nghỉ phép.
Hắn nhìn tôi, ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn, ánh mắt sâu hoắm như muốn xuyên thủng tâm can người đối diện.
“Không khỏe à?”
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Không, chỉ là muốn đến thăm viện trưởng ở trại trẻ mồ côi thôi.”
(Chẳng lẽ lại nói thẳng với anh là tôi nghi ngờ mình có thai? Rồi sau đó len lén đi bệnh viện “giải quyết” à?)
Hắn đột nhiên siết chặt nắm đấm, mạch máu nổi lên như dây điện, vừa dữ tợn lại vừa… đẹp đến khó hiểu.
Tim tôi nhảy tưng tưng trong lồng ngực. Tôi nuốt khan:
“Ngài Mặc, anh làm sao thế?”
(Đừng nói là hắn biết rồi nhá? Hỏng thật rồi, toang thật rồi!)
Thực ra tôi đâu phải Thẩm Nam Viên, tôi là Từ Tuấn Đại mà!
Trong đầu loạn như cào cào đá nhau, tim tôi đập thình thịch, chỉ còn thiếu nước ôm đầu quỳ xuống nhận lỗi.
Tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng càng khiến tôi thêm sốt ruột. Một giây dài như một năm.
Cuối cùng, hắn lạnh lùng phán:
“Cô không được rời đi.”
Giọng điệu không cho phép phản kháng, thậm chí còn có chút sát khí.
Tôi giật bắn mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chưa kịp phản ứng, hai gã đàn ông mặc đồ đen đã xông vào, thô bạo lôi tôi quẳng lên giường. Còng tay, còng chân, gọn gàng như gói nem chua.
Đến đây thì tôi chịu hết nổi, gào lên:
“Mặc Nghiễn Chiêu! Anh muốn làm cái trò gì đấy hả?!”
Hắn điều khiển xe lăn chậm rãi tiến lại gần, ánh đèn trong phòng mờ nhạt khiến nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối.
Khí thế của hắn lúc này… chẳng khác nào ma cà rồng sắp cắn cổ người ta.
Tôi nuốt khan, cố dịch người ra xa:
“Này, có gì từ từ nói, đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh nào…”
Hắn cong môi cười nhạt, nhưng đôi mắt lại lạnh tanh:
“Ngài Mặc? Sao không gọi tôi là ‘đại phản diện’ nữa?”
Bố khỉ.
Tôi sững người.
Sao hắn biết?!
Chẳng lẽ… hắn đọc được suy nghĩ của tôi?!
“Đúng vậy.”
Hai chữ nhẹ bẫng, nhưng đủ khiến tôi hóa đá tại chỗ.
Lần đầu tiên trong đời, tôi hối hận vì đã nhiều lời trong đầu.
Tôi chưa kịp “bình tĩnh lại” thì hắn đột nhiên siết chặt cổ tay tôi, đôi mắt âm trầm như muốn nghiền nát tôi thành tro bụi.
“Thẩm Nam Viên, tại sao cô luôn nghĩ rằng tôi sẽ để cô chết?”
“Chỉ vì tôi là ‘đại phản diện’ mà cô tin chắc rằng tôi nhất định sẽ làm tổn thương cô sao?”
“Cô ghét tôi đến mức không muốn cho tôi biết sự tồn tại của đứa bé, đúng không?”
Giọng hắn khàn đi, mang theo chút run rẩy.
Tôi cười khan, đầy chột dạ:
“Chẳng phải chuyện này còn chưa chắc chắn sao.”
Hắn nghiến răng:
“Nhưng dù có chắc chắn, cô cũng sẽ phá bỏ nó, đúng không?”
Tôi im lặng.
Hắn bất ngờ túm chặt vai tôi, siết mạnh. Giọng hắn đầy tức giận:
“Trả lời tôi!”
Không biết lấy can đảm ở đâu ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Đúng. Dù có mang thai, tôi cũng sẽ phá bỏ nó.”
Bàn tay hắn bỗng khựng lại.
Mạch máu trên trán giật giật.
Hắn nhìn tôi sững sờ, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thốt ra nổi.
Giọng hắn run run:
“Tại sao?”
Tôi cười nhạt, giơ hai cổ tay bị còng lên:
“Anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng kiểu tốt này… chỉ dành cho thú cưng.”
Trước mặt anh, tôi không có quyền từ chối, không có tự do.
Anh vui, anh xoa đầu tôi, vứt cho tôi vài cái kẹo ngọt.
Anh không vui, anh trói tôi lại, giam tôi vào căn phòng này, chặn hết mọi đường lui.
Anh có thể nghe được suy nghĩ của tôi, thấy tôi thú vị nên tôi mới còn sống đến bây giờ.
Nhưng nếu một ngày anh hết hứng thú?
Liệu tôi có phải chịu kết cục giống những cô gái từng bị anh tống vào phòng rắn không?
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nóng bỏng như thiêu đốt.
Giọng tôi run rẩy:
“Mặc Nghiễn Chiêu, tôi vốn là một kẻ bi quan đến cực đoan, chưa bao giờ dám hy vọng mình sẽ có tương lai.”
“Như lần trước, anh dùng Simon để thử tôi. Nếu tôi tin hắn, chắc giờ tôi đã xanh cỏ.”
“Tôi không dám tin ai cả. Tôi sợ rằng, chỉ cần nhen nhóm một chút hy vọng, ngay giây sau nó sẽ bị bóp nát không thương tiếc.”
“Tôi không dám đánh cược.”
Hắn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt như muốn moi ra từng tế bào suy nghĩ trong đầu tôi.
Rồi đột nhiên, tôi thấy trong mắt hắn… có một tia cầu xin.
Lần đầu tiên, tôi thấy Mặc Nghiễn Chiêu lộ ra biểu cảm yếu đuối đến thế.
“Thẩm Nam Viên, cô rốt cuộc muốn gì?”
Tôi nhìn hắn, vẻ ngoài bình thản, nhưng bên trong là một cơn sóng ngầm dữ dội.
“Tôi chỉ muốn làm một người bình thường.”
Một người có thể tự do sống, tự do lựa chọn, không bị giam cầm.
Một mong muốn đơn giản đến vậy, nhưng với tôi kiếp trước, đó là điều xa xỉ.
Với tôi bây giờ, cũng chẳng khác gì.
Nếu tôi thực sự động lòng, thực sự muốn tiếp tục ở bên hắn, thì mỗi ngày sẽ là một ngày sống trong sợ hãi.
Tôi sẽ lo rằng, một ngày nào đó, khi hắn chán, tôi sẽ bị đá ra ngoài như một món đồ chơi cũ.
Tôi không dám tin vào lòng người.
Vì tôi biết, lòng người là thứ đáng sợ nhất trên đời.
Nếu chắc chắn sẽ thất vọng, vậy ngay từ đầu đừng hy vọng.
Có được rồi lại mất đi, nỗi đau đó, tôi không chịu nổi.
Tôi nhắm chặt mắt, nằm đơ như khúc gỗ.
“Giết hay chém thì tùy, dù sao đứa bé này tôi cũng không sinh. Anh thích thì tự mà đi sinh lấy!”
Đến nước này rồi, cứ buông xuôi thôi.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng súng chát chúa, lẫn trong đó là tiếng bước chân rầm rập và tiếng la hét ầm ĩ của đám người hầu.
Tôi giật bắn mình, mở bừng mắt.
Mặc Nghiễn Chiêu lập tức nghiêm mặt, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa. Hắn nhanh chóng tháo còng tay, còng chân cho tôi, rồi ấn vào một góc trên kệ sách.
Rẹt! Kệ sách xoay tròn, để lộ một lối đi bí mật.
Hắn trầm giọng, ánh mắt đầy nghiêm nghị:
“Vào đi, và đừng phát ra tiếng động.”
Dứt lời, hắn xoay xe lăn định rời đi.
Tôi vô thức níu lấy tay áo hắn, lòng bỗng dưng cuộn lên một nỗi bất an khó tả.
“Mặc Nghiễn Chiêu…”
Hắn quay lại, nhìn tôi thật sâu, như muốn khắc ghi điều gì đó.
Rồi cánh cửa mật đạo chậm rãi khép lại, cắt đứt ánh mắt của tôi và hắn.
Tôi ngồi thu lu trong góc, chỉ biết cầu trời hắn không gặp chuyện gì.
Giờ tôi đã hiểu, hắn không còn là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết kia nữa.
Hắn là một con người bằng xương bằng thịt.
Và tôi không muốn hắn chết.
Bên ngoài, tiếng súng vẫn không ngừng vang lên như một cơn mưa đạn dai dẳng, khiến tôi chẳng biết đã trôi qua bao lâu.
Đúng lúc tôi còn đang rối tung trong mớ suy nghĩ, cánh cửa mật đạo lại mở ra.
Là Cố Kiều.
Cô ấy báo tin Mặc Nghiễn Chiêu trúng đạn.
Viên đạn suýt xuyên vào tim, bây giờ đang phẫu thuật, tình hình rất nguy cấp.
Suốt quãng đường đến bệnh viện, tôi im lặng, không nói nổi một lời.
Cố Kiều liếc nhìn tôi, mỉm cười nhẹ:
“Không sao đâu, thằng nhóc đó số lớn lắm, chưa chết được đâu.”
Cô ấy chép miệng, giọng điệu nửa trêu nửa thật:
“Hơn nữa, bây giờ nó còn có người con gái nó thích rồi mà.”
Tôi ngẩn người, quay sang nhìn cô ấy.
Ánh mắt Cố Kiều dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, tựa như có thể xoa dịu mọi hoảng loạn trong lòng tôi.
Cô ấy kể rằng, từ đầu đến cuối, Mặc Nghiễn Chiêu luôn coi cô như chị gái ruột.
Còn chuyện năm đó hắn bị thương ở chân, không phải do nam chính Đoạn Hằng.
Sau khi lên nắm quyền, hắn cố gắng hợp pháp hóa việc kinh doanh, động chạm đến không ít lợi ích của kẻ khác. Đám anh em cùng cha khác mẹ vốn đã bất mãn với hắn, liền nhân cơ hội giở trò ám sát.
Lời kể của Cố Kiều khiến não tôi như bị giáng một cú trời giáng.
“Sao khác hẳn với những gì hệ thống nói vậy?!”
Ngay lúc này, cái hệ thống mất tích bấy lâu nay bỗng nhiên ló mặt, giọng điệu chột dạ hơn hẳn mọi khi:
“Ký chủ… thật xin lỗi! Đây vốn là một thế giới fanfic phái sinh, cốt truyện có hơi… lủng củng một tí. Chính vì vậy mà Mặc Nghiễn Chiêu mới có thể nghe được suy nghĩ của cô…”
Tôi nghiến răng: “Mày chui rúc ở đâu suốt thời gian qua hả?!”
“Thì… tao tưởng cô chết chắc rồi, nên tranh thủ đi nghỉ dưỡng một tí… Ai dè quay lại thấy cô vẫn sống nhăn răng…”
“Khụ khụ, ý tôi là, Mặc Nghiễn Chiêu không hắc hóa, thế giới đã ổn định, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành mỹ mãn! Cô có muốn trở về thế giới ban đầu không?”
Tôi sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
Cố Kiều thấy tôi đờ người, bèn tiếp tục nói:
“Tiểu Chiêu nói với tôi, ban đầu nó chỉ thấy cô thú vị, muốn xem thử cô sẽ làm gì. Nhưng dần dần, từng hành động, từng nụ cười của cô lại khiến nó không dứt ra được. Cô vui, nó cũng vui. Cô bị bắt nạt, nó không chịu nổi dù chỉ một giây.”
Nói đến đây, cô ấy khẽ cười, giọng điệu pha chút cưng chiều như đang nói về một cậu em trai ngốc nghếch.
“Về phần Simon, tôi cũng biết chuyện này. Tiểu Chiêu phát hiện ra hắn có vấn đề từ sớm, nhưng lại thử lòng cô một phen. Không phải vì lý do gì cao siêu đâu… Chẳng qua, khi thấy Simon giở trò ‘mỹ nam kế’ với cô, nó ghen. Nó muốn xem cô có bị hắn dụ dỗ không.”
Cố Kiều lắc đầu bật cười: “Thật sự rất trẻ con!”
Tôi há miệng, nhưng không nói nổi câu nào.
Mặt tôi lúc này chắc chắn đỏ như gấc.
Simon không quyến rũ được tôi, nhưng Cố Kiều thì chắc chắn có thể!
À không, không đúng! Giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó!
Cô ấy hắng giọng, nghiêm túc nói tiếp:
“Viên sapphire đó là kỷ vật của mẹ nó. Nó đem tặng cô, chứng tỏ nó thực sự rất xem trọng cô.”
Tôi cúi đầu, lòng đầy rối bời.
“Nhưng cô đừng thấy áp lực. Dù cô quyết định thế nào, Tiểu Chiêu cũng không ép buộc cô. Hãy đi theo trái tim mình, đừng để ai quyết định hộ.”
Cô ấy vỗ nhẹ lên tay tôi.
Lòng bàn tay ấm áp, mang theo một cảm giác an toàn khó tả.