Đến bệnh viện, tôi mới biết Mặc Nghiễn Chiêu đã phẫu thuật xong.
A Vinh đứng ngoài phòng bệnh, mắt đỏ hoe như vừa khóc một trận.
“Lão đại vừa thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng vẫn đang hôn mê.”
Tôi gật đầu, lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Thấy tôi không nói gì, A Vinh cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh, ngập ngừng một lúc rồi hạ giọng hỏi:
“Nếu lỡ lão đại không qua khỏi, mà cô có con của ngài ấy trong bụng, cô có sinh nó ra không?”
Tôi nghĩ một chút, rồi thành thật lắc đầu:
“Không.”
Hắn quay phắt sang nhìn tôi, trợn mắt đầy phẫn nộ.
“Cô là loại phụ nữ gì mà nhẫn tâm thế chứ?”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
“Vậy anh mong lão đại của anh chết để làm gì?”
Hắn nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Một lát sau, tôi nhẹ giọng hỏi:
“Những người trong lâu đài… ý tôi là ông quản gia và mọi người, họ vẫn ổn chứ?”
Dù sao thì cuộc giao tranh này cũng là chuyện của hai phe, nếu vì thế mà liên lụy đến người vô tội, tôi thật sự không muốn.
Mà nghĩ cũng lạ, trước đây tôi chỉ mong cái thế giới này sụp đổ, vậy mà bây giờ lại lo lắng người khác có bị sao không.
A Vinh đáp:
“Yên tâm, lão đại xây sẵn đường hầm từ lâu rồi, còn huấn luyện cả đám người hầu cách thoát thân nữa. Ông quản gia đã dẫn mọi người đi trốn rồi, bình thường không ai biết lối đó đâu.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng nữ gián điệp kia chẳng phải biết rồi sao?”
“Biết thì sao, cô ta thất bại trong nhiệm vụ, bị xử lý rồi.”
Tôi hơi rùng mình, trong lòng có chút nặng nề, nhưng cũng chẳng biết nói gì thêm.
Trong lúc chờ Mặc Nghiễn Chiêu tỉnh lại, tôi tranh thủ đi kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ xem xét một hồi, rồi kết luận:
“Cô không có thai đâu, chỉ là dạ dày yếu mà ăn nhiều quá nên nôn thôi.”
Tôi và A Vinh nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ rõ sự bối rối.
Cố Kiều thì không nhịn được, bật cười khúc khích, phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này.
Sau một ngày một đêm dài đằng đẵng, cuối cùng Mặc Nghiễn Chiêu cũng tỉnh.
A Vinh như được trao sứ mệnh, lập tức mách lẻo:
“Lão đại! Cô ấy nói nếu anh chết thì sẽ không sinh con cho anh đâu!”
Tôi: “…”
Anh bạn, tôi có bảo là sẽ sinh nếu hắn sống đâu?
Mặc Nghiễn Chiêu khẽ cười, môi nhợt nhạt không chút sắc máu.
“Cô nói đúng.”
“Nếu tôi chết, cô nên chạy thật xa, như vậy mới an toàn.”
Hắn nhìn tôi, giọng nói yếu ớt nhưng lại có chút nhẹ nhõm.
“Thẩm Nam Viên, khi cận kề cái chết, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của cô lúc trước, và cũng hiểu những lời cô nói có ý nghĩa gì.”
“Thế nên, cô đi đi, tôi trả lại tự do cho cô.”
Hắn cười nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Tôi nhìn hắn, rồi nghe thấy chính mình đáp lại:
“Được.”
Bảo tôi ích kỷ cũng được, vô tình cũng chẳng sao.
Một khi đã có cơ hội sống lại, tôi phải nắm thật chắc trong tay.
Không còn tiếng súng rền vang, không còn nỗi lo sợ bất an, không còn những mối đe dọa chực chờ khắp nơi.
Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, sống tự do, khỏe mạnh, yên ổn qua ngày là đủ.
Vậy nên, tôi bảo hệ thống rằng tôi không quay lại thế giới cũ nữa.
Nó tôn trọng quyết định của tôi, chào tạm biệt rồi biến mất.
Từ đó, tôi hoàn toàn ở lại thế giới này.
Tôi về phòng thu dọn ít quần áo. Viên sapphire của Mặc Nghiễn Chiêu vẫn nằm gọn trong hộp.
Tôi không mang theo nó, chỉ lấy bảy viên đá quý còn lại.
Thành quả bao ngày chịu nhục giả làm hầu gái, sao tôi có thể để lại chứ?
Trước khi rời đi, A Vinh đưa tôi một phong bì dày cộp.
“Lão đại bảo đây là tiền lương của cô.”
Tôi vừa đưa tay ra nhận, hắn đã siết chặt không chịu buông, mặt đầy khó xử.
“Cô thật sự không thể ở lại sao?”
Tôi chẳng buồn trả lời, giật phắt phong bì khỏi tay hắn, quay lưng đi, vẫy tay hờ hững:
“Tạm biệt.”
Tôi đến một thị trấn nhỏ yên bình bên bờ biển.
Người dân ở đây thân thiện lắm, đi ngang ai cũng nở nụ cười chào hỏi.
Sau khi ổn định chỗ ở, tôi bắt đầu nhận vài đơn vẽ minh họa.
Vẽ là một trong số ít tài năng tôi có, và tôi quyết định sống bằng nó.
Mỗi sáng thức dậy, tôi mở cửa sổ, hít hà bầu không khí trong lành.
Sau đó thay đồ thể thao, chạy dọc bờ biển, thấy hai con mòng biển đang rình rập ở cảng, chuẩn bị “chôm” khoai tây chiên của ai đó.
Chạy xong, tôi định ra ngoài mua bữa sáng.
Vừa bước vào quán, chủ tiệm đã cười tươi, đưa tôi hộp đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
“Có người bao bữa sáng của cô nguyên một năm rồi. Đây đều là món cô thích, nếu ăn mãi chán thì bảo tôi đổi.”
Tôi cầm hộp đồ ăn, đầu óc mơ hồ bước ra khỏi quán.
Đi ngang tiệm hoa, lại bị bà chủ gọi lại.
Bà đưa cho tôi một bó hoa tươi:
“Ngày nào cũng có một bó dành riêng cho cô nhé, nhớ đến lấy!”
Đến nước này, dù có đần cũng nhận ra có gì đó sai sai.
Tôi lập tức gọi điện cho A Vinh, không vòng vo:
“Mấy người lại định giở trò gì đây?”
Hắn ấp úng:
“Lão đại bảo thế, cô muốn biết thì hỏi anh ấy đi!”
Tôi bực mình cạch một tiếng, dứt khoát cúp máy.
Thôi được rồi, dù sao tôi cũng chẳng thiệt hại gì.
Vài phút sau, A Vinh gửi thêm tin nhắn:
“Có một số thế lực chưa dọn sạch hoàn toàn, sợ có kẻ lọt lưới tìm đến cô. Lão đại cử hai người bảo vệ cô, khi nào tình hình ổn định họ sẽ rút. Chắc chắn không có ý gì khác, cô cứ làm những gì mình muốn, tuyệt đối không ai can thiệp!”
Tôi nhìn dòng tin nhắn, cảm giác đầu mình muốn bốc khói.
Thôi kệ! Xem như có bảo vệ miễn phí đi!