Thời gian cứ thế trôi qua, một năm bình yên.
Trong năm ấy, cuộc sống của tôi dần đi vào guồng quay, ổn định hơn, vui vẻ hơn, với những niềm vui nho nhỏ len lỏi trong từng ngày.
Như mỗi sáng đều có một bó hoa tươi tắn đặt trước cửa.
Như những người dân trong thị trấn, ai cũng thân thiện, đi qua là gật đầu chào nhau một cái.
Như khách hàng của tôi, mua tranh một lần rồi lại đặt thêm, dần dà tôi cũng có một lượng khách quen kha khá.
Một người từng mất hết hy vọng như tôi, vậy mà bây giờ, từng chút từng chút một, lại thấy yêu đời trở lại.
Tôi mỉm cười chìm vào giấc ngủ, bắt đầu mong chờ mỗi ngày mai sẽ đến.
Rồi một ngày, A Vinh bất ngờ báo tin:
Mặc Nghiễn Chiêu đã giải quyết xong mọi chuyện.
Không còn mối đe dọa nào nữa, tôi có thể hoàn toàn yên tâm mà sống.
Nghe vậy, tôi thoáng sững sờ.
Hắn giữ đúng lời hứa.
Từ sau khi tôi rời đi, hắn chưa từng quấy rầy tôi, cũng không xuất hiện trước mặt tôi lần nào.
A Vinh thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi, chỉ toàn đấu khẩu linh tinh, tuyệt nhiên không nhắc gì đến hắn.
Mãi sau này, hắn mới kể, mấy cô hầu gái từng bắt nạt tôi, thật ra chỉ bị dọa một đêm, hôm sau đã bị đuổi việc hết.
Tôi im lặng một lúc, gõ vài dòng tin nhắn, xóa đi, viết lại, chỉnh sửa tới lui.
Cuối cùng, tôi vẫn bấm gửi:
“Lão đại nhà các anh dạo này thế nào rồi?”
Lần này, A Vinh không nhắn lại mà gọi thẳng luôn:
“Ấy, lão đại không cho tôi nói với cô đâu, nhưng giờ cô đã hỏi thì tôi đành kể… Nhưng cô tuyệt đối đừng nói là tôi lỡ miệng nhé!”
Tôi gắt: “Bớt lắm lời, nói nhanh!”
Hắn thở dài, rồi nói:
“Chân lão đại, nhờ nữ thần Cố giúp đỡ, giờ đã gần như hồi phục. Nhưng cả năm nay, anh ấy chẳng mấy khi cười. Ngày nào cũng vào phòng cô ngồi hàng buổi, ăn uống thì thất thường. Ngày nào cũng gọi toàn mấy món cô thích, nhưng chính mình lại chẳng ăn được bao nhiêu…”
“Từ sau khi cô đi, lão đại gầy hẳn, ít nói hẳn. Anh ấy không cho chúng tôi dò tin tức của cô. Nói thật, tôi lo lắm.”
Tôi mím môi.
Trong lòng bỗng chua xót khó tả.
Hít sâu một hơi, tôi lặng lẽ xâu chuỗi lại mọi suy nghĩ trong đầu.
Giữa những đêm khuya tĩnh lặng, ký ức về Mặc Nghiễn Chiêu không hề phai nhạt, mà ngược lại, càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi đã tự dối mình quá lâu rồi.
Tôi yêu hắn.
Từ tận đáy lòng.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, thoáng cười, hỏi:
“Nếu tôi quay về, anh vẫn sẽ cằn nhằn móc mỉa tôi như trước chứ?”
A Vinh theo phản xạ đáp ngay:
“Tôi lúc nào chọc ngoáy cô… Khoan, ý cô là cô định về à?!”
“Ừ, nhưng đừng nói với lão đại của anh vội.”
Hắn bật cười ha hả, giọng lộ rõ vẻ phấn khích:
“Ui chà, lại còn âm mưu tạo bất ngờ cho lão đại cơ à!”
Rồi hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi:
“Nhưng cô không sợ à?”
Tôi nhíu mày: “Sợ gì?”
“Không sợ ở bên lão đại sẽ lại gặp nguy hiểm nữa sao?”
Tôi khựng lại một giây.
Rồi tôi cười.
Trước đây, tôi là một kẻ bi quan, chẳng mong đợi gì vào tương lai, chỉ sống vật vờ qua ngày.
Nhưng giờ đây, tôi đã được yêu thương, được trân trọng, được sống trong những ngày bình yên mà tôi từng ao ước.
Khi một người nhận được quá nhiều tình yêu, họ cũng sẽ có đủ dũng khí để yêu thương người khác.
Tình yêu làm con người ta trở nên dũng cảm.
Thế nên, thử sống lạc quan một chút, cũng đâu có gì xấu, đúng không?
Tôi lái xe về tòa lâu đài cổ.
Ông quản gia đứng ngay cổng, mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi, giọng nghẹn ngào:
“Cô chủ cuối cùng cũng về rồi!”
A Vinh thì đứng khoanh tay, cười gượng gạo:
“Về là tốt rồi, lão đại đang trong phòng cô đấy, tự lên đi.”
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, tôi từ từ bước vào.
Trước cửa phòng, tôi hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Hắn đang ngủ gục bên cạnh giường, một tay đặt lên cuốn sách, đôi mày nhíu chặt như đang mơ thấy chuyện chẳng lành.
Tôi nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng lông mày ấy, cẩn thận lấy cuốn sách ra khỏi tay hắn, nhưng vừa nhấc lên đã sững lại—
Viên sapphire vẫn nằm yên dưới lớp giấy.
Tôi nghiêng đầu nhìn, nhưng ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Mặc Nghiễn Chiêu.
Hắn không biết đã mở mắt từ lúc nào. Đôi mắt có chút đỏ, hẳn là chưa ngủ đủ giấc, nhưng ánh nhìn thì sâu thẳm đến đáng sợ, như muốn nuốt chửng lấy tôi.
Tôi cúi người, khẽ hôn lên trán hắn, giọng nhẹ nhàng:
“Mặc Nghiễn Chiêu, tôi về rồi.”
Hắn cứng đờ, đôi mắt trong veo như pha lê phút chốc phủ một lớp sương mờ.
Bàn tay phải của hắn khẽ run, chạm lên gò má tôi như để chắc chắn rằng tôi thật sự đứng ở đây.
Hắn nuốt khan, giọng khàn khàn gọi tên tôi:
“Thẩm Nam Viên?”
Tôi khẽ cười: “Là tôi.”
Không đợi tôi nói thêm, hắn đột ngột kéo mạnh tôi vào lòng.
Tôi tựa đầu lên ngực hắn, nghe rõ nhịp tim đập dồn dập đầy hỗn loạn.
Một lúc lâu sau, giọng hắn khàn đặc vang lên trên đỉnh đầu tôi:
“Còn định đi nữa không?”
Tôi cong môi, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Không đi nữa. Nhưng… viên sapphire kia, có thể tặng tôi không?”
Hắn rũ mắt, như muốn kiềm nén những cảm xúc cuộn trào trong lòng. Hơi thở nóng hổi phả nhẹ lên vành tai tôi, giọng hắn trầm thấp:
“Nó vốn dĩ đã là của em, và mãi mãi sẽ như vậy.”
Hắn siết tôi chặt hơn, khẽ thì thầm bên tai:
“Thẩm Nam Viên, chào mừng em về nhà.”
– Hoàn –