Bảo Bối! Em Lại Lên Hot Search Kìa!

Chương 3



Hoạt động đầu tiên trong show là trò “Phá băng – Nói thật”.

Chương trình chia mọi người vào từng phòng nhỏ, mỗi người ngồi một mình, bốc câu hỏi ngẫu nhiên từ ban tổ chức.

Sau khi tất cả trả lời xong sẽ đến màn bình chọn: chọn người mình muốn ghép đôi để hôm sau quay cảnh “hẹn hò tại gia”.

Tôi là người duy nhất không phải nghệ sĩ, chả có giá trị tạo drama gì hết.

Ngoài Nghiêm Hoài Sơn ra, chắc chả ai chọn tôi đâu.

Người đầu tiên trả lời là Bạch Tịnh Di.

Ban tổ chức hỏi:
“Lý do thực sự khiến bạn tham gia chương trình là gì?”

Cô ta đỏ mặt, mắt long lanh, liếc nhanh qua bức ảnh của Nghiêm Hoài Sơn trên bảng giới thiệu, rồi cúi đầu bẽn lẽn.

“Tôi và một người đã quen nhau nhiều năm, lớn lên cùng nhau. Lần này tham gia chương trình cũng là để có thêm thời gian bên anh ấy.”

Cái cách cô ta nhìn Nghiêm Hoài Sơn y như sắp nhỏ cả nồi lẩu tình cảm ra bàn.

Bình luận livestream lập tức rần rần:

  • “Trời ơi, Tịnh Di đang nói đến Hoài Sơn đúng không? Tôi biết mà! Họ là thật đó!!”
  • “Thanh mai trúc mã, chính là định mệnh rồi còn gì nữa!”
  • “Tình yêu giữa đỉnh cao sự nghiệp! Ai mà không mê chứ!”

Đến lượt Nghiêm Hoài Sơn.

Ban tổ chức quá hiểu trò đẩy nhiệt, hỏi thẳng: “Cậu và Tịnh Di quen nhau lâu rồi đúng không?”

Anh ta ngừng một nhịp, rồi gật nhẹ: “Ừm… đúng là quen nhiều năm rồi.”

Máy quay lập tức chuyển cảnh, không cho khán giả nghe thêm một chữ nào nữa.

Tôi cũng không biết chương trình đã cố tình cắt mic của anh ta ngay sau câu đấy.

Nghe thấy anh ta thừa nhận là “thanh mai trúc mã” với Bạch Tịnh Di, tự nhiên tôi thấy chua chua trong lòng.

Bình luận lại bùng nổ:

  • “Nghiêm Hoài Sơn xác nhận rồi kìa?!?”
  • “Chuyện này khác gì công khai hẹn hò nữa đâu!”
  • “Vân Tảo đừng cố bám nữa, showbiz không phải chỗ cho cô đâu!”

Đến lượt tôi.

Ban tổ chức hỏi: “Bạn Vân có thể kể một chút về việc quen biết Nghiêm Hoài Sơn như thế nào không?”

Tôi khựng lại: “Cái này cũng chả có gì đặc biệt… Tôi nằm viện thì anh ấy cũng nằm viện. Nói chuyện hợp nhau nên quen thôi.”

Thật ra theo một nghĩa nào đó thì cũng đúng. Chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện.

Đến phần chọn người muốn hẹn hò.

Ánh mắt si mê của Bạch Tịnh Di khiến tôi chỉ muốn giả mù cho xong.

Cô ta mặc chiếc váy đen kiểu Hepburn, da trắng như sữa, đứng dưới ánh đèn lung linh chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.

Cô ấy khẽ nhắm mắt, giọng nói dịu dàng: “Mong rằng người tôi thích cũng sẽ chọn tôi.”

Bình luận livestream như nổ tung:

  • “Trời má! Bạch Tịnh Di tỏ tình công khai đúng không?!”
  • “Con gái tui chủ động quá trời luôn! Hoài Sơn chắc chắn không thể từ chối mỹ nhân!”
  • “Tui cũng mong người tui thích sẽ thích lại tui… ai thì không nói nha~”

Nghiêm Hoài Sơn không nói gì, nhưng khán giả vẫn phấn khích lắm.

Cho đến khi tôi lên sân khấu.

Tôi cầm mic, nhún vai cười: “Chương trình đâu có nói không ai chọn là bị loại đâu, nên mọi người đừng chọn tôi nha, tôi chỉ muốn nhận tiền rồi ngồi chơi thôi.”

“Các bạn cứ chơi vui vẻ, tôi giữ vững hậu phương là được rồi.”

Fan của Bạch Tịnh Di lập tức spam bình luận:

  • “Ai mà thèm chọn cô ta chứ, lên đây làm màu gì không biết!”
  • “Đúng rồi, bớt giả vờ đáng thương đi!”

Nhưng cũng có fan CP của tôi – mấy bạn “An Thai Dược” – phản bác:

  • “Vân Tảo nói sai gì chứ? Cô ấy là người thường duy nhất trong show, chuẩn bị sẵn tâm lý không ai chọn là bình thường mà?”
  • “Còn cô Bạch ‘trà’ kia nói nãy giờ bao nhiêu mà Nghiêm Hoài Sơn có thèm đáp lại không?”

Bạch Tịnh Di khựng lại.

Khóe mắt cô ta hoe đỏ, vẻ mặt như thể bị cả thế giới ức hiếp, định nói rồi lại thôi.

Ai nấy còn đang mải ngắm mỹ nhân rơi lệ, không ai để ý dưới chân mình.

Tấm sàn sân khấu có một chỗ bị cong lên. Lúc tôi bước xuống thì vấp trúng.

“Cẩn thận!”

Nghiêm Hoài Sơn lao đến, ôm lấy tôi xoay một vòng 90 độ, rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất.

“Đạo diễn, chỗ này nguy hiểm quá, tìm người sửa lại đi.”

Giọng anh gấp gáp, mắt đầy lo lắng: “Chị không sao chứ?”

Cả tôi lẫn mọi người xung quanh đều đơ luôn.

Anh ơi, tôi chỉ vấp nhẹ một cái thôi, đâu cần nghiêm trọng thế…

Nhưng mà sau chuyện này thì… ai anh chọn, khỏi cần nói cũng biết rồi.


Buổi hẹn hò hôm sau, chương trình hỏi ý kiến Nghiêm Hoài Sơn, rồi quyết định quay ở nhà anh.

Cả đoàn lũ lượt kéo đến dưới chung cư, Nghiêm Hoài Sơn vỗ vai tôi:

  • Chị dẫn mọi người lên trước đi, tôi đi mua ít kẹo.

Ống kính lia thẳng vào tôi, tôi đành cười gượng:

  • Ha ha, bạn bè mà, đi nào, mọi người theo tôi!

Bình luận livestream bắt đầu nổ tung:

  • Á á á! Sao Vân Tảo biết nhà Nghiêm Hoài Sơn?!
  • Ảnh nói tự nhiên như thể chuyện này xảy ra cả trăm lần rồi ấy!
  • Đừng đoán mò, kẹo chắc chắn là mua cho Tịnh Di. Cô ấy bị hạ đường huyết mà.
  • Cược một ván: Kẹo đó chắc chắn KHÔNG phải mua cho Bạch Tịnh Di.

Tôi dẫn cả đoàn lên nhà anh một cách thành thạo.

Cửa mở bằng vân tay – mà dấu vân tay tôi thì… đã cài từ trước.

Nhưng giờ mà tôi thản nhiên mở cửa thì có mà bị chém gió thành bão. Tôi vờ lúng túng:

  • Ấy chết, hình như tôi không mở được… Hay là mình chờ chút nhé?

Một cô diễn viên khác huých nhẹ Bạch Tịnh Di:

  • Chị Tịnh Di này, chắc chị mở được đúng không?

Cô ta hơi căng thẳng, cố gắng giữ nụ cười:

  • Hoài Sơn chưa về mà, mình là khách thì nên chờ chủ nhà mở cửa đúng không?

Vừa dứt lời thì Nghiêm Hoài Sơn từ cầu thang bước lên.

Anh đưa túi kẹo cho tôi, giọng điệu thân quen như chốn không người:

  • Sao chị không mở cửa?

Ờ, cuối cùng cũng nhớ mình có cái miệng cơ đấy.

Bình luận livestream im bặt vài giây.

  • Khoan… vậy là Vân Tảo có thể mở cửa nhà Nghiêm Hoài Sơn?!
  • Nhìn phản ứng của Bạch Tịnh Di kìa, đúng kiểu khách thật rồi còn gì nữa!

Nghiêm Hoài Sơn mở tủ giày, lục tìm một lúc rồi hỏi:

  • Chị ơi, mấy đôi dép mới lần trước tôi mua, chị nhớ tôi để đâu không?

Tôi vô thức mở một tủ khác:

  • Tủ giày hết chỗ nên tôi để sang bên này rồi.

Không khí im lặng đến mức nghe rõ tiếng muỗi bay.

Đạo diễn vội phá bầu không khí ngột ngạt:

  • Hoài Sơn, cậu có thể đưa mọi người tham quan nhà được không? Mọi người rất tò mò về “ông hoàng âm nhạc” khi ở nhà đấy!

Tôi đi sau cùng, tâm trạng tụt mood thấy rõ.

Tôi không hiểu Nghiêm Hoài Sơn đang làm cái gì nữa. Sao cứ cố tình tỏ ra thân thiết với tôi như vậy?

Nhà còn đúng hai phòng khách. Chương trình không biết tôi có phòng riêng. Nghĩa là ba nữ, hai nam – mà giường có 1m5, ai mà ngủ cho nổi?

Đạo diễn suy nghĩ một lúc:

  • Thế này đi, để chủ nhà rút thăm chọn một người xui xẻo ngủ ngoài phòng khách nhé.

Hai khách mời nam lập tức xung phong:

  • Con gái mà ngủ ngoài phòng khách thì không ổn lắm. Bọn tôi ngủ ngoài được, các bạn nữ cứ dùng hai phòng kia đi.

Hợp lý! Công bằng! Tổ chương trình đồng ý ngay.

Đúng lúc ấy, Nghiêm Hoài Sơn từ bếp quay ra, mang theo cả khay nước: coca, cà phê, trà – ai thích gì tự chọn.

Chỉ riêng tôi được phát một cốc nước ấm.

Anh đặt cốc trước mặt tôi, giọng cưng chiều phát sợ:

  • Chị chỉ được uống nước thôi. Phải uống hết, nghe lời.

Bạch Tịnh Di đang rót cà phê, tay run lên, váy trắng dính nguyên vệt nâu.

Ánh sáng đỏ quanh người cô ta rực hơn bao giờ hết.

Bình luận livestream lại nổ tung:

  • Rốt cuộc quan hệ giữa Vân Tảo và Nghiêm Hoài Sơn là gì vậy trời?!
  • Hoài Sơn đúng là tra nam! Làm Tịnh Di buồn thế kia!

Tôi nhìn mấy dòng đó mà nghẹn họng.

Chẳng lẽ lại bảo… anh ta quan tâm tôi thế này là vì sợ tôi chết bất tử à?


Biết hai ông khách nam định ra phòng khách ngủ, Nghiêm Hoài Sơn lắc đầu, thản nhiên bảo:
“Vân Tảo có phòng riêng rồi. Hai phòng còn lại chia nhau là vừa.”

Mặt tôi cứng đờ, nứt toác như sứt quai.

Trước con mắt dò xét của mọi người, tôi nghiến răng, lẳng lặng chui tọt vào căn phòng kế bên phòng Nghiêm Hoài Sơn.

Fan couple của Bạch Tịnh Di – Nghiêm Hoài Sơn nín lặng. Bình luận bây giờ toàn là fan CP của tôi hò reo như trẩy hội.

“Gì đây? Là yêu đương công khai bằng tiền nhà đài tài trợ hả?!”

“Đính chính lại nhé: Là Nghiêm Hoài Sơn công khai theo đuổi crush bằng tiền nhà đài!!”


Tối hôm đó, có người gõ cửa phòng tôi.

Mở ra thấy Nghiêm Hoài Sơn đứng ngoài, tay cầm một tấm thảm yoga.

Anh mặc áo thun đen, quần thể thao xám, chỉ tay vào tấm thảm: “Hôm nay chưa tập thể dục.”

Tôi ra thì ngại, không ra thì kỳ. “…Hay là… hôm nay nghỉ một bữa đi ha?”

Mặt anh ta xị xuống, trông như đứa trẻ bị giật mất kẹo: “Vì đông người nên chị không thèm để ý đến em nữa à?”

Anh ơi, logic gì vậy trời?!

Đông người thế này mà anh muốn tôi ra giữa phòng khách tập bát đoạn cẩm với anh á?!

Tôi ngó ra phòng khách, rồi nghiến răng: “Tập! Tập thì tập!”

Mắt Nghiêm Hoài Sơn sáng trưng như đèn pha ô tô, kéo tôi ra giữa phòng khách:
“Dép em chuẩn bị sẵn rồi, xỏ vào đi.”

…Thật ra tôi muốn nói hay là mình vào phòng tập đi?

Nhưng trong phòng tập không có camera. Nếu hai đứa ở trong đó 40 phút, rồi anh ta đi ra với cái mặt đỏ bừng, thở dốc, người rịn mồ hôi…

Thì có tám trăm cái miệng cũng không rửa sạch nổi.

Và thế là, trước hàng chục triệu khán giả livestream, tôi—một con người vừa mới tiến hóa ra tứ chi—bị Nghiêm Hoài Sơn dắt đi tập bát đoạn cẩm suốt 40 phút.

Bình luận livestream bùng nổ tiếng cười:

“Vân Tảo đang làm gì thế? Cho con khỉ quả chuối nó còn dẻo hơn cô ấy!”

“Công nhận ăn ý ghê! Đúng là trời sinh một cặp!”

“Ở chung rồi! Chắc chắn là ở chung rồi!!!”

Vân Tảo ơi, tỉnh táo lại đi! Nghiêm Hoài Sơn không phải người sống đâu! Mày với ảnh không có tương lai đâu!

Tôi ôm đôi giày chạy trối chết về phòng.

Nghiêm Hoài Sơn gọi lại, rút cái khăn tắm trên tay tôi:
“Cái này để anh giặt cho, chị đi tắm nước nóng đi, đừng gội đầu.”

Cái tên đàn ông này, đi đâu cũng toát ra hormone là thế nào?!

Tôi úp mặt vào chăn, lăn lộn mấy vòng, thì nhận được tin nhắn của Thẩm Ninh.

“Mày làm cái gì mà hung dữ với Nghiêm Hoài Sơn thế hả?!”

Hừ, hôm qua còn gọi tôi là bảo bối, hôm nay đã quay sang trách tôi hung dữ rồi.

Tôi nhắn lại: “Ghét nhất loại đàn ông thích lôi nhau đi tạo couple giả.”


Ngày hẹn hò thứ hai, hoạt động đơn giản thôi: ba cặp đôi trải nghiệm một ngày bình thường.

Mọi người được chọn ở nhà hay ra ngoài chơi.

Cuối cùng, ai cũng chọn ở nhà.

“Trong bếp có nguyên liệu sẵn rồi. Bếp nhà Hoài Sơn rộng lắm, mỗi nhóm cử một người đi làm bữa sáng nhé.”

Nam diễn viên cùng nhóm với Bạch Tịnh Di lập tức đứng dậy: “Để tôi làm cho, Tịnh Di cứ nghỉ ngơi đi.”

Nhưng cô ta chẳng thèm nhìn anh ta, mắt chỉ dán chặt vào Nghiêm Hoài Sơn.

“Hoài Sơn, em muốn ăn cái sandwich anh hay làm hồi trước ấy.”

Nam diễn viên kia hơi sượng, nhưng vẫn lễ phép đi vào bếp.

“Bếp ai cũng dùng được nhé, bọn tôi ăn sáng rồi.” – Nghiêm Hoài Sơn nói.

Đạo diễn ngạc nhiên: “Mới có tám giờ rưỡi, ăn rồi sao?”

Nghiêm Hoài Sơn đưa cho tôi một bát táo hấp, gật đầu: “Ừ, Vân Tảo đau dạ dày, phải ăn sáng trước 8 giờ.”

“Cũng để ngăn chị ấy nằm lì trên giường.”

“Chỉ được ăn nửa bát thôi.” – Câu cuối là nói với tôi.

Bạch Tịnh Di cố gắng tìm đường phản dame, tỏ vẻ quan tâm: “Chị Vân Tảo ăn sáng nhiều vậy luôn hả?”

“Ăn thế dễ tăng cân lắm đó~”

Tôi xiên một miếng táo, nhai ngon lành: “Tăng thì tăng, có sao đâu.”

Vừa định xiên thêm miếng nữa, Nghiêm Hoài Sơn đã giành lấy bát, tỉnh bơ: “Nói rồi, nửa bát thôi. Đi, đứng dậy vận động tí.”

Nói xong, anh ta… dùng chính cái nĩa của tôi ăn nốt phần táo còn lại.

Fan CP “An Thai Dược” đang đập đầu vào tường:

“MỘT! CÁI! BÁT!”

“Bạch ‘trà’ đúng là trà xanh! Vân Tảo béo ở đâu?! Cô ta đang truyền bá nỗi lo body à?!”

“Ủa, nhưng Tịnh Di chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi mà? Công chúa nhà tui đơn thuần vậy mà cũng bị chê?”

Sợi chỉ đỏ quanh người Bạch Tịnh Di lại dài ra, căng thẳng hết mức.

Tôi né cô ta nguyên buổi sáng.

Trước bữa trưa, tổ chương trình lại bắt đầu giở trò:

“Giống như bữa sáng, mỗi nhóm cử một người làm bữa trưa.”

Thứ tự nấu ăn sẽ sắp xếp dựa trên thời gian cần thiết để hoàn thành món ăn.

“Tôi chỉ cần 20 phút thôi. Vân Tảo không thể để đói bụng, mọi người làm ơn để tôi nấu trước nhé.”

Hai nhóm còn lại là người chẳng mấy khi vào bếp. Đừng nói 20 phút, chứ hai tiếng chưa chắc đã nấu xong.

Họ quyết định hợp tác làm hai món.

Nghiêm Hoài Sơn liếc tôi một cái, tôi hiểu ý đi theo anh vào bếp.

Anh còn quay sang mọi người giải thích: “Bình thường cô ấy phụ bếp cho tôi, tiện thể cho chị ấy vận động chút.”

“Trưa nay làm cá rô phi hấp, rồi xào thêm món rau xanh nữa, được chứ?”

Chắc vì tránh né Bạch Tịnh Di căng thẳng quá nên tôi đứng dậy hơi nhanh, đầu óc choáng váng.

Trước mắt toàn là chấm trắng như tuyết rơi, rồi đen xì lại — tôi mất thăng bằng ngã chúi về phía trước.

Nhưng không có cảm giác đau như tôi tưởng, chỉ nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của Nghiêm Hoài Sơn:

“Vân Tảo!”

Giọng anh nghẹn lại như sắp khóc.

“Đây, há miệng ra ăn viên kẹo này.”

Lúc đó tôi chỉ nghĩ: xong rồi, chắc chắn bình luận livestream đang nổ tung.

Và đúng như tôi đoán.

“Trời đất ơi, Vân Tảo ngất rồi hả?!”

“Nhìn cách Nghiêm Hoài Sơn xử lý tình huống, chắc chắn không phải lần đầu!”

“Trời ơi ngọt xỉu! Tôi cũng muốn xỉu! Tôi cũng muốn được Nghiêm Hoài Sơn đút kẹo!”

“Tiểu Cẩu của chúng ta khóc luôn rồi kìa! Trời ơi, tình yêu thuần khiết gì đây!”

“Biết ngay viên kẹo đó là mua cho Vân Tảo mà!”

Chỉ có tôi mới biết, anh ấy thì thầm bên tai tôi không phải tên tôi.

Mà là: “Chị đừng hù em mà… sổ sinh tử lại sắp lệch sổ rồi!”

Một lúc sau tôi thấy khá hơn chút.

Nghiêm Hoài Sơn bế tôi về phòng, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.

Anh vừa đi khỏi, điện thoại trên giường đã rung liên hồi.

Tôi nhấc máy, giọng Thẩm Ninh sốt ruột vang lên: “Bảo bối! Mau lên hot search mà coi! Nhanh lên!!”

Tôi còn định nói: chỉ là ngất bình thường thôi, có gì mà lên hot search chứ.

Ai ngờ mở ra thì thấy mấy cái hashtag to tướng hiện lên rõ ràng:

#VânTảo MồCôi
#VânTảo QuayPhim18+

Bấm vào, video đầu tiên là cảnh hồi cấp 3 của tôi.

Khóe miệng dính máu, quần áo xộc xệch, bị một gã đàn ông đè lên.

Mặt gã bị làm mờ, nhưng mặt tôi thì rõ ràng từng đường nét.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.