Công ty đông người, nên mỗi bộ phận lại tự tổ chức tiệc tất niên riêng.
Mãi đến cuối năm mới có một bữa tiệc tổng kết to đùng, đủ mặt anh tài.
Tiệc lớn thường có nghệ sĩ góp vui, mà Lục Cảnh Thư lại phải lên phát biểu nên cũng chẳng phải dịp thích hợp để ai đó giở trò.
Chỉ có mấy buổi liên hoan nhỏ của từng bộ phận là dễ “ra tay” nhất.
Lục Cảnh Thư nghe ý kiến mọi người, cuối cùng chốt hạ thuê hẳn một khu cắm trại ngoài trời.
Bãi cỏ rộng thênh thang, phong cảnh hữu tình, vừa nướng thịt, vừa nốc rượu, tha hồ vui tới bến.
Chưa hết, tiệc tàn còn có lều trại dưới trời sao để ngủ lại qua đêm.
Tôi thì không thể chỉ thẳng mặt ai mà chửi được, nhỡ oan uổng người ta thì sao.
Nên chỉ có thể nằm vùng quan sát tình hình.
Đang vào mùa phát thưởng cuối năm, ai cũng háo hức, vừa chén tạc chén thù, vừa hát hò nhảy nhót tưng bừng.
Tôi ngồi túm tụm với đồng nghiệp, vừa ăn vừa hóng hớt.
“Mọi người nói xem, sao tổng tài nhà mình lại cưới vợ sớm thế nhỉ?”
“Ừ đúng! Mà không biết bà vợ của anh ấy mặt ngang mũi dọc ra sao?”
“Công nhận, anh ấy toàn lạnh lùng với phụ nữ, có bao giờ thấy nói chuyện với ai đâu.”
Nghe cả bọn bàn tán ngay trên đầu mình, tôi đành nhe răng cười trừ, vừa gật vừa gật phụ họa.
“Còn nữa, tôi nghe nói anh ấy bị vợ quản chặt lắm. Dù bận đến mấy cũng phải về nhà, còn bảo là về để ‘bên vợ’ nữa cơ!”
Oan uổng quá!
Ai bị quản chặt chứ???
Rõ ràng là anh ta sốt ruột muốn về “ăn” tôi thì có!
Lúc này, Ngô Linh đã làm vài vòng, tay còn xách thêm mấy chai bia, vừa đi vừa khoái chí:
“Tôi mới chuốc cho sếp mấy ly rồi. Cứ ngủ say là tốt nhất, đỡ lắm lời, bọn mình mới chơi thoải mái được. Nào, cạn ly!”
Mọi người cười rộ lên, có người còn vỗ tay khen:
“Cô đúng là nhân tài đấy.”
Tôi liếc nhìn Ngô Linh, nhưng chỉ nhấp nhấp hai ngụm bia cho có lệ.
Ăn nhiều thịt nướng quá, bụng giờ cứ đầy ứ, chẳng còn thiết tha uống rượu.
Đúng lúc đó, nhân viên khu cắm trại tới tìm Lục Cảnh Thư.
Tôi thấy Ngô Linh lén lút theo sau, lập tức thấy có gì đó sai sai.
Tìm cớ đứng dậy đi theo.
Nhưng khổ cái là Lục Cảnh Thư cao, chân dài, bước nhanh, tôi chưa kịp thấy anh đi hướng nào, gọi điện cũng chẳng ai nghe máy.
Vậy mà Ngô Linh lại theo kịp.
Tôi kiên trì bám theo.
Rồi tận mắt chứng kiến cô ta bước vào nhà vệ sinh.
Tôi còn tưởng mình suy diễn, đang định quay đi thì…
Có gì đó không ổn.
Cả người nóng bừng.
Hai chân bủn rủn, đứng không vững.
Tôi dựa vào tường, thở dốc.
Đúng lúc đó, cửa nhà vệ sinh mở ra, tôi chạm mặt Ngô Linh.
Cô ta nhìn tôi, nhếch mép cười:
“Cô ổn chứ?”
“Tôi… hình như hơi khó chịu, cô có thể…”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã thấy cô ta cười gian xảo.
“Tôi còn đang định tìm cách tóm cô, ai dè cô tự đưa đầu vào lưới.”
“Bộ dạng này của cô, tôi thật sự muốn ‘ăn’ ngay tại chỗ đấy.”
Tôi đâu có nghĩ là…
Người mà cô ta định chuốc say lại chính là tôi.
Cô ta mạnh đến mức khiến tôi hoảng hốt.
Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã kéo, đẩy tôi vào một căn phòng.
Xong xuôi, cô ta thản nhiên đẩy tôi xuống giường, rồi ngay lập tức quỳ lên người tôi.
“Tôi đoán không sai mà, cô đúng là có hứng thú với tôi. Nếu không thì sao lại cứ nhìn tôi mãi thế? Cô đẹp quá… Lâu lắm rồi tôi mới rung động vì một người như cô.”
“Tôi… cô… làm cái gì thế?” Tôi nắm chặt áo cô ta, nhưng mắt bắt đầu mờ đi, người thì quay cuồng.
“Cô không chịu uống rượu, tôi cũng đâu có làm gì đâu. Đừng lo, chỉ là chút thuốc trợ hứng thôi, không sao đâu. Tôi làm sao nỡ làm cô đau chứ?”
“Tôi không thích cô… Cút ngay!”
“Đừng có nói một đằng làm một nẻo, cô mà ngủ với tôi một lần, chắc chắn cô sẽ thích tôi.”
“Đồ thần kinh… Biến thái!”
Nhưng cô ta nghe xong lại càng hăng hái, vừa nói vừa đưa tay cởi đồ tôi.
Lúc này, điện thoại trong túi tôi bỗng vang lên.
Cô ta nhảy vội chộp lấy, ném ra xa tít.
Tôi hoảng thật sự, không biết làm sao, cầu xin:
“Tôi không thích phụ nữ đâu, tôi đã kết hôn rồi!”
Cô ta nhíu mày, vẻ khó hiểu lắm:
“Với cái thân hình này, cô mà có chồng á? Cô kết hôn thì sao? Tôi đâu có quan tâm.”
Thậm chí, cô ta còn chuẩn bị sẵn cả “dụng cụ”.
Cô ta cúi xuống định hôn tôi, tôi vội vàng quay đầu đi, thế là môi cô ta rơi xuống cổ tôi.
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi cô ta liếm nhẹ một cái.
“Đừng mong ai cứu cô nhé. Nơi này cách khu lều trại xa lắm. Mọi người đều bị tôi chuốc say hết rồi, chắc giờ đang say khướt rồi.”
Lời cô ta càng khiến tôi tuyệt vọng hơn:
“Cô càng kháng cự, tôi lại càng thích.”
Tôi cảm nhận rõ ràng quần áo trên người bị lột đi.
Ánh mắt cô ta sáng lên, nhìn tôi như thể phát hiện ra kho báu:
“Cô đẹp quá, Thẩm Tinh Hồi. Cô có biết không, mỗi đêm tôi đều nghĩ đến cô mới ngủ được.”
Nhưng ngay sau đó, mặt cô ta lại nhăn lại, giận dữ.
Cô ta chạm vào vết thương trên ngực tôi – vết mà Lục Cảnh Thư để lại.
“Cô thực sự có người khác à?” Cô ta bóp mạnh, “Như thế này thì không ngoan rồi. Sao lại để đàn ông chạm vào cô? Cơ thể hoàn hảo như vậy mà lại dùng để phục vụ đàn ông, không phải quá lãng phí sao?”
Tôi dồn hết sức, đạp cô ta văng ra xa khỏi giường.
Cô ta ngã ngửa xuống đất, tôi tranh thủ muốn chạy trốn nhưng chân mềm nhũn, ngã quỵ ngay tại chỗ.
Đau quá.
Đau đến mức nước mắt trào ra.
Cô ta bò dậy nhanh chóng, chộp lấy chân tôi.
“Cô thích chơi ngoài trời à? Tôi không ngại đâu, chỉ sợ cô xấu hổ thôi.”
“Ngoan nào, lên giường đi. Sàn nhà lạnh lắm, tôi không muốn cô bị cảm đâu.”
“Hay là cô thích làm trên sàn nhà?”
“Tôi sẽ nhẹ nhàng mà. Cô cũng thích tôi mà, đúng không? Bên tôi không phải tuyệt hơn à? Đám đàn ông kia có gì hay ho?”
“Thử với tôi một lần đi, cô sẽ biết thế nào là phụ nữ tuyệt vời.”
Quả thật, cô ta đúng là một kẻ điên.
Một kẻ biến thái thực sự.
Cô ta kéo tôi từ dưới sàn lên giường.
Sau đó, cô ta cúi xuống, cắn mạnh vào ngực tôi.
Tôi nghiến răng, cố hết sức ngẩng đầu lên, đập mạnh vào trán cô ta.
Nhưng ngay sau đó, tôi cũng bị choáng.
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra.
Cô ta bị đá văng xa ra.
Một chiếc khăn tắm nhanh chóng quấn lấy người tôi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Đừng sợ, Tinh Hồi, là anh đây.”
Tôi quen cái mùi hương của Lục Cảnh Thư lắm rồi.
Ngay khi ngửi thấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, không còn lo lắng gì nữa.
Vừa khóc, tôi vừa nói với anh: “Đau quá, đau quá anh ơi.”
Đầu gối thì đau, giờ trán cũng nhức nhối không chịu nổi.
Lúc này, Lục Cảnh Thư nhìn có vẻ đáng sợ lắm.
Nhưng tôi không dám buông tay anh, cứ nắm chặt như thế.
Chỉ đến khi anh quấn áo cho tôi rồi bế tôi sang một phòng khác, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm chút.
Nhưng khi cơ thể được thư giãn, một cảm giác khác lại ùa đến – cơn khát bỏng rát từ trong người.
Khó chịu quá, tôi không chịu nổi nữa, lần đầu tiên tôi chủ động, gấp gáp cởi áo anh.
Nhưng mắt tôi thì hoa hết cả lên, tay lại run run, chẳng mở được cái cúc áo nào.
“Lục Cảnh Thư, em khó chịu quá, em muốn ngủ với anh.”
Anh ấy nghe vậy cũng luống cuống: “Chúng ta đi bệnh viện trước đã, em!”
Mà tôi nào có nghe vào.
Cái cúc áo mãi không cởi được, tôi bối rối đến mức sắp khóc rồi.
“Sao mà không cởi được thế này, Lục Cảnh Thư, em chịu không nổi nữa rồi!
Tôi bấu chặt lấy cổ áo anh, đầu óc mơ màng, chỉ cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt. Tôi muốn anh, muốn đến phát điên.
Tôi cắn môi, ngước lên nhìn anh, trong mắt ngập tràn khẩn cầu. “Lục Cảnh Thư… giúp em…”
Anh hít sâu một hơi, cánh tay siết lấy eo tôi, cố gắng giữ vững chút lý trí cuối cùng. “Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tôi lắc đầu, hai tay luồn vào trong áo anh, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve từng thớ cơ rắn chắc. “Không, em muốn… em chỉ muốn anh.”
Một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt anh.
“Em có biết mình đang nói gì không?” Giọng anh trầm khàn, như đang cảnh cáo nhưng cũng đầy cám dỗ.
Tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết nếu bây giờ không có anh, tôi sẽ phát điên mất.
Tôi kiễng chân, cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh, đầu lưỡi lướt qua làn da nóng rực. “Lục Cảnh Thư… Em khó chịu quá…”
Anh thở hắt ra một hơi, siết lấy eo tôi, đè tôi vào tường, cả người áp sát vào tôi, hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.
“Em, đừng hối hận.”
Lời vừa dứt, môi anh đã phủ lên môi tôi, mạnh mẽ và cuồng dã.
Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, nó như muốn cướp đi toàn bộ hơi thở của tôi, quấn lấy tôi, ép tôi nghẹt thở trong khoái cảm tê dại.
Tôi bám lấy anh, cánh môi ướt át hé mở, đầu lưỡi anh tiến vào, khuấy đảo, càn quét từng ngóc ngách trong miệng tôi.
Hơi nóng trong cơ thể tôi bùng lên dữ dội, đôi chân mềm nhũn không còn đứng vững, chỉ có thể bấu chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh.
Lục Cảnh Thư không cho tôi có cơ hội lùi bước. Anh nhấc bổng tôi lên, bế tôi thẳng vào phòng, đè tôi xuống giường, đôi mắt tối sầm lại vì ham muốn.
Hơi thở anh gấp gáp, đầu ngón tay nóng bỏng lướt trên da tôi, kích thích từng dây thần kinh khiến tôi run rẩy.
Tôi quấn chặt lấy anh, hơi thở gấp gáp rên rỉ: “Lục Cảnh Thư… nhanh lên…”
Đôi mắt anh tối lại, cúc áo bị kéo bung ra, làn da rám nắng lộ ra dưới ánh đèn mờ.
Bàn tay anh trượt dọc theo bờ eo tôi, kéo tôi sát vào anh hơn. Tôi cảm nhận được hơi nóng rực từ cơ thể anh áp sát vào tôi, khiến tôi không khỏi run lên.
Hơi thở tôi rối loạn, ý thức bị nhấn chìm trong cảm giác vừa xa lạ vừa mãnh liệt.
Tôi bám chặt lấy anh, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, chỉ có hơi thở anh, nhiệt độ của anh mới có thể dập tắt được ngọn lửa ấy.
Anh mạnh mẽ, cuồng nhiệt, như muốn khắc ghi dấu vết của mình lên từng tấc da thịt tôi.
Tôi không biết mình đã gọi tên anh bao nhiêu lần, chỉ biết rằng đêm nay, tôi hoàn toàn thuộc về anh.
Cảm giác lấp đầy ấy khiến tôi run rẩy, từng đợt khoái cảm không ngừng quấn lấy tôi, khiến tôi lạc lối trong vòng tay anh.
Tiếng thở dốc đan xen, nhịp tim hòa làm một, tất cả chỉ còn lại anh và tôi.
Đêm nay rất dài, nhưng cũng rất cuồng nhiệt.