Nếu không phải vì Yến Minh Thanh nghe một cú điện thoại từ nước ngoài, chắc tôi quên tiệt luôn là anh từng có cái gọi là “bạch nguyệt quang”.
Hôm ấy, tôi ghé qua văn phòng đưa tài liệu, đúng lúc anh đang đứng tựa cửa sổ, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại.
“Về rồi à?”
“Ừ, lúc nào gặp nhé.”
“Lần này còn đi nữa không?”
“Không sao, lần sau tính.”
“Thôi nha, cúp máy đây.”
Nghe cái giọng ngọt như mía lùi kia, tôi thấy gai người. Ai mà khiến anh dịu dàng, săn sóc đến vậy chứ?
Vừa quay người thấy tôi, anh đã vội nở nụ cười: “Ơ, em vào lúc nào đấy? Sao không gọi anh? Đứng lâu chưa? Vào ngồi nghỉ đi.”
Hừ, chắc sợ tôi phá hỏng “cuộc trò chuyện tình cảm” của anh chứ gì.
Tôi giơ xấp tài liệu lên: “Đem hồ sơ đến đây.”
Nói rồi tôi nhịn không nổi mà buột miệng hỏi: “Anh vừa nói chuyện với ai thế?”
Anh cười cười nhìn tôi, ánh mắt như trêu: “Ơ kìa, em đang tra khảo anh đấy à?”
“Không nói thì thôi.” Tôi quay đi, tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm.
“Đừng giận.” Anh nắm tay tôi, dịu giọng: “Bạn cũ thôi, Thẩm Doanh. Cô ấy mới từ nước ngoài về, chắc sẽ ở lại trong nước.”
Thẩm Doanh?
Trời ơi đất hỡi, chính là bạch nguyệt quang của anh!
Tôi siết chặt tập hồ sơ, móng tay bấm hằn vào giấy.
Thời gian qua, tôi thực sự nghĩ rằng mình và Yến Minh Thanh có thể cùng nhau đi đến cuối đời. Ai dè, bạch nguyệt quang vừa ló mặt đã khiến mọi toan tính đổ sông đổ biển.
Tôi liệu có đủ sức cạnh tranh với hình bóng cũ của anh không?
Buổi chiều hôm đó, tôi mất cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để trấn tĩnh lại cái đầu đang sôi như nồi nước luộc ngô.
Không, tôi không cam tâm chịu thua cái thứ gọi là “ánh trăng trắng mộng mơ” kia.
Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!
Chia đôi Yến thị! Tình cảm không giữ được thì ít nhất cũng phải giữ lại ít cổ phần!
Nghĩ thế, tôi bèn quyết định mở lời luôn cho sòng phẳng.
“Bạch nguyệt quang của anh quay lại rồi, em cũng đến lúc phải dọn đường cho người ta rồi.”
Nghĩ tới viễn cảnh nằm nhà rung đùi mà tiền vẫn tự chảy về tài khoản, tôi không nhịn được, bật cười khúc khích. Vừa cười vừa phải nhéo đùi tự cảnh tỉnh — không được cười, đây là thời khắc nghiêm túc!
“Bạch nguyệt quang?” Yến Minh Thanh nhíu mày. “Em đang nói ai?”
Tôi cố vắt hai giọt nước mắt giả trân: “Thẩm Doanh.”
Anh trầm ngâm vài giây, bỗng bật ra một tràng cười lạnh.
“Hơ, hôm nay em lại chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ với anh nữa à?”
Ánh mắt anh pha chút khinh khỉnh, chút lạnh nhạt, cộng thêm một nhúm thờ ơ như thể tôi đang kể chuyện con cá vàng nhà hàng xóm.
Anh lùi ra một bước: “Này, em đừng có thử lòng kiên nhẫn của anh. Nó có giới hạn đấy.”
Tôi ngước mắt nhìn, bối rối: “Ơ…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã vung tay cắt ngang: “Lần sau đổi trò khác đi nhé. Trò này cũ rồi.”
Tôi thở dài: “Thế anh đứng lên khỏi cái tấm ván giặt đồ được không?”
Anh nghển cổ, giận dữ gào lên: “Tôi là trụ cột gia đình, tôi thích quỳ đâu thì quỳ! Ai cấm được?!”
Để chứng minh mình “trong sáng như nước suối đầu nguồn”, Yến Minh Thanh liền bốc máy gọi điện ngay cho Thẩm Doanh, gọi liền một chục cuộc.
Giọng nữ bên kia gắt gỏng: “Anh trai ơi, giờ là mấy giờ rồi? Cho người ta ngủ dưỡng nhan với!”
“Cô đến nhà tôi ngay. Ngự Thủy Uyển. Giờ. Lập tức. Có cưỡi tên lửa cũng phải có mặt.”
Bên kia đầu dây im một lúc, rồi cũng nghiêm túc hẳn: “Rồi rồi, tôi tới.”
Yến Minh Thanh cúp máy, vẫn quỳ nguyên không đứng dậy, còn nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh lấy lòng: “Vợ ơi, yên tâm, anh sẽ chứng minh trong sạch ngay.”
Tôi tò mò muốn biết anh định “trong sạch” bằng kiểu gì.
Một lúc sau, Thẩm Doanh xuất hiện. Vừa vào cửa đã tươi cười chào tôi:
“Chị dâu phải không? Chào chị, em là Thẩm Doanh, lần đầu gặp mặt, mong chị thông cảm. Mà… hai người làm sao thế?”
“Minh Thanh” – cô ấy gọi thân mật quá nhỉ, tôi tự nhủ, nghe mà muốn rút dép phang cho tỉnh.
Yến Minh Thanh từ phía sau bước tới: “Vợ tôi nói…”
Anh ngó sang Thẩm Doanh một cái, rồi không phụ lòng mong đợi… ói ra.
Tôi: ???
Thẩm Doanh: ???
“Vợ anh bảo… ọe… cô là… ọe…”
Tôi quay sang thấy ánh mắt muốn lôi đầu chồng tôi ra chặt của Thẩm Doanh thì biết… chắc cô ấy cũng muốn quỳ chung tấm ván với tôi rồi!
Thẩm Doanh nở nụ cười kiểu giả tạo, giơ ngón giữa lên:
“Chà, có thai rồi hả? Nửa đêm gọi tôi ra đây khoe mấy cái này à?”
Yến Minh Thanh vẫy tay, cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh:
“Vợ anh nói… ọe… cô là… ọe… bạch nguyệt quang của anh… ọe…”
Nghe xong, Thẩm Doanh cũng… ọe luôn.
“Oẹ… bạch nguyệt quang… oẹ…”
Lúc đó tôi chẳng biết phải làm sao, đành hỏi: “Vậy giờ tôi cũng phải ói theo mấy người à?”
Thẩm Doanh lau miệng, xoa xoa tay vì nổi da gà, quay mặt đi không nhìn Yến Minh Thanh:
“Chị dâu, chị đừng làm tôi buồn nôn nữa. Tôi là bạch nguyệt quang của anh ta á? Không không không, buồn nôn quá.”
“Đúng đấy, vợ ơi.”
Yến Minh Thanh ôm vai tôi: “Anh với Thẩm Doanh thực sự chỉ là huynh đệ cùng lớn lên thôi. Hơn nữa, cô ấy là lét biên.”
Tôi sững sờ.
Khoan đã, kịch bản tôi có đâu có thế này?
“Đúng đó, chị dâu.”
Thẩm Doanh cười tươi tiến lại, sờ tay tôi: “So với anh ta, tôi còn thích chị hơn đấy.”
“Đừng có lợi dụng vợ tôi.”
Yến Minh Thanh hất tay cô ấy ra: “Không còn chuyện của cô nữa, đi đi.”
Thẩm Doanh lại giơ ngón giữa: “Được lắm, qua cầu rút ván hả?”
“Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
“Thế còn tạm được.”
Trước khi đi, Thẩm Doanh gửi tôi một nụ hôn gió: “Chị dâu, tôi đi đây nha!”
Yến Minh Thanh ôm lấy tôi, dỗ tôi về phòng.
“Vợ ơi,” anh ấy xà nẹo làm nũng, “em vu oan cho anh đấy.”
Tôi xoa đầu anh ấy: “Xin lỗi mà.”
Yến Minh Thanh cúi xuống hôn tôi.
Trong khoảnh khắc ý loạn tình mê, tôi nghe thấy anh ấy khẽ thì thầm bên tai:
“Chỉ có em, từ trước đến nay luôn là em.”
Thẩm gia tổ chức tiệc chào mừng Thẩm Doanh trở về.
Tất nhiên, tôi và Yến Minh Thanh cũng nằm trong danh sách khách mời.
“Chị dâu, hai người đến rồi.”
Thẩm Doanh giơ tay định ôm tôi một cái.
Nhưng Yến Minh Thanh đã chắn ngay giữa chúng tôi: “Vợ tôi chỉ ôm tôi là đủ rồi.”
“Keo kiệt quá đó nha.”
Thẩm Doanh lách qua anh ấy, nháy mắt với tôi: “Chị dâu, sau này mình hẹn nhau ra ngoài chơi nhé? Không dẫn anh ta theo đâu.”
Yến Minh Thanh nở một nụ cười thân thiện: “Bây giờ cô không chạy là đang đợi tôi đánh cô à?”
Thẩm Doanh nhân cơ hội sờ tay tôi một cái rồi nhanh chân bỏ chạy: “Tôi không tiếp hai người nữa đâu, chơi vui nhé!”
Yến Minh Thanh nắm lấy tay tôi, ôm vào khuỷu tay anh ấy: “Yến phu nhân, em nhớ theo sát tôi đấy nhé.”
“Ừm.”
Anh ấy nắm chặt tay, dẫn tôi chào hỏi đối tác.
Tôi cứ thế ngẩn người nhìn Yến Minh Thanh.
Bóng dáng người đàn ông ấy cao lớn, bao bọc lấy tôi. Những câu nói tưởng chừng như tùy ý thốt ra, thật ra đều đã được tính toán cẩn thận. Trong tiếng cụng ly rôm rả, Yến Minh Thanh ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác.
Yến Minh Thanh cười ngông cuồng, chẳng thèm che giấu tham vọng của mình, tràn đầy tính toán chắc chắn.
Người đàn ông như vậy… thật sự khiến tôi mê như điếu đổ.
“Hoan Hoan? Hoan Hoan?”
“Hả?”
Tôi giật mình hoàn hồn: “Sao vậy?”
“Câu này đáng lẽ anh phải hỏi em mới đúng.”
Yến Minh Thanh ẩn ý cười: “Sao em cứ nhìn anh mãi thế? Bị anh mê hoặc rồi đúng không?”
“Đúng vậy, bị anh mê hoặc rồi.”
Có lẽ không ngờ tôi lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Lỗ tai anh ấy đỏ ửng, gượng gạo đổi chủ đề: “Khụ khụ, em muốn nhảy không?”
“Em nhảy không giỏi đâu.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, kiễng chân thì thầm vào tai anh ấy: “Hơn nữa em không thích mấy buổi tiệc như thế này, cười đến mức mặt cũng cứng đờ luôn rồi.”
Yến Minh Thanh chìa tay ra trước mặt tôi: “Vậy thì, Yến phu nhân, em có muốn cùng tôi bỏ trốn không?”
Tôi đặt tay vào tay anh ấy: “Được.”
Chúng tôi lách qua đám đông, dắt tay nhau chạy băng qua khu vườn, đến khi tìm được một góc khuất mới thở hồng hộc dừng lại.
Yến Minh Thanh bế tôi lên, đặt ngồi lên lan can.
Như vậy tôi cao hơn anh ấy một chút, vừa vặn anh ấy có thể tựa đầu lên vai tôi.
Tôi ngẩng đầu ngắm trăng tròn vành vạnh trên bầu trời: “Đẹp quá.”
“Em từng nghe câu này chưa?”
Yến Minh Thanh ngước lên nhìn tôi: “Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.”
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, trong đó dường như đang phản chiếu duy nhất bóng hình tôi.
Thật lâu sau, tôi bật cười: “Nói rất đúng, người trước mắt chính là người trong tim. Hoặc có lẽ, đổi một cách nói khác sẽ chính xác hơn…Em thích anh. Em muốn nói là, em thích anh.”
“Anh biết.”
Lần này, Yến Minh Thanh nghiêm túc siết chặt mười ngón tay tôi:
“Anh cũng thích em.”
Người mình thích lại cũng thích mình, thật là tuyệt vời.
Nhưng mà, tôi lại không thể ngừng suy nghĩ một chuyện khác.
Yến Minh Thanh thích tôi từ khi nào nhỉ?
Trước đây anh ấy có thích “Lăng Hoan” không?
“Yến Minh Thanh.”
Tôi quyết định hỏi cho rõ ràng: “Anh thích em của trước hay là em của bây giờ?”
“Lại suy nghĩ linh tinh gì nữa vậy?”
Yến Minh Thanh bế tôi ngồi lên đùi anh ấy, nở nụ cười: “Em là em, đâu có quan trọng là em của lúc nào chứ?”
Tôi rất muốn nói rằng không giống nhau.
Nhưng không biết phải diễn đạt thế nào.
Cứ ủ rũ đáp lại: “Ừ.”
Cả buổi tối, đầu óc tôi cứ rối bời mãi, cho đến khi tan làm.
Trước đây, tôi luôn tan ca cùng Yến Minh Thanh, nhưng tối nay anh ấy lại bảo có việc phải đi trước.
Tôi đành ngồi đợi tài xế khác đến đón.
Về đến nhà, mọi thứ tối thui.
Một cảm giác hơi bực bội, tôi giơ tay tìm công tắc điện.
Đèn bật sáng.
“Bốp!”
Dải ruy băng giấy bay thẳng vào người tôi.
Thẩm Doanh, Giản Hoa, và Văn Thiều đều đứng đó, vỗ tay cười vang.
Yến Minh Thanh ôm một bó hoa hồng to, tiến tới trước mặt tôi, quỳ một chân xuống, cầm chiếc nhẫn lên:
“Anh nghĩ, phải bù đắp cho em một màn cầu hôn thật lãng mạn. Trước kia, anh chỉ nghĩ em là vợ, là trách nhiệm, anh muốn cùng em sống tốt, ít nhất là không như hai người xa lạ.”
“Nhưng bây giờ khác rồi, anh không chỉ xem em là vợ, mà còn là người anh yêu, là người trong lòng anh. Anh muốn nghiêm túc ở bên em, thật sự thể hiện tình cảm của mình.”
“Anh cũng không biết từ lúc nào mình đã thích em. Có thể là lúc anh ốm, em đã cho anh hơi ấm. Cũng có thể là lúc em đứng trong văn phòng, tự tin trình bày dự án. Mỗi khoảnh khắc của em đều khiến anh say đắm.”
“Lăng Hoan, em có đồng ý gả cho anh không?”
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, muốn khóc mà không dám: “Em đồng ý.”
Yến Minh Thanh nghiêm túc đeo nhẫn vào tay tôi, hôn nhẹ lên bàn tay tôi.
Thẩm Doanh khoác vai tôi: “Chị dâu, hôm nay bọn em đều bị gọi tới làm lao động khổ sai đấy. Yến tổng muốn gì là làm nấy, nhưng trang trí thì đều là anh ấy tự tay làm hết, bóng bay cũng tự anh ấy thổi nữa.”
“Đừng có nói bậy.”
Yến Minh Thanh lườm cô ấy: “Tôi có bắt mấy người làm không công đâu. Mấy ngày nữa mời mọi người đi ăn.”
Anh ấy nắm tay tôi, kéo tôi ra vườn: “Đi theo anh!”
“Anh lại chuẩn bị gì nữa đây?”
“Anh thấy trong những cuốn tiểu thuyết em đọc, nam chính đều bắn pháo hoa cho nữ chính xem, nên anh cũng chuẩn bị một màn pháo hoa cho em.”
Tôi chẳng biết dùng lời nào để miêu tả bữa tiệc pháo hoa ấy.
Đẹp.
Chỉ có từ đẹp thôi, không có từ nào hay hơn để miêu tả.
Yến Minh Thanh hôn lên trán tôi: “Hoan Hoan, anh muốn cùng em xây dựng tổ ấm.”
“Được.”
Yến Minh Thanh quyết định đưa tôi đi miền Nam hưởng tuần trăng mật.
Nhưng hai ngày trước khi khởi hành, anh lại vướng vào một thương vụ quan trọng.
“Không sao đâu, để lần sau đi cũng được mà.”
Nhìn thấy ánh mắt do dự của anh, tôi chủ động nhường trước.
“Hoan Hoan, xin lỗi em.”
Yến Minh Thanh ôm tôi, dựa vào vai tôi đầy ủ rũ: “Anh đã nhờ Giản Hoa đi cùng em rồi, chơi vui nhé. Lần sau anh sẽ bù cho em.”
Ngày lên đường, khi đến sân bay, Văn Thiều tỏ ra cực kỳ không hài lòng.
“Không phải tôi nói chứ, Yến Minh Thanh, anh không đi cùng vợ được thì thôi, sao còn lôi cả vợ tôi đi theo?”
“Bớt càm ràm đi.”
Yến Minh Thanh khoác vai anh ấy: “Vợ cậu đi với vợ tôi, cậu đi với tôi, vậy là công bằng rồi.”
“Công bằng cái đầu anh! Lần này tôi phải kiếm ít nhất một điểm lợi thế!”
“Được, được, được.”
Tôi bật cười, ra hiệu cho Yến Minh Thanh cúi xuống, rồi hôn lên má anh ấy: “Em đi đây, chồng yêu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Em cũng vậy.”
Yến Minh Thanh luyến tiếc nắm lấy tay tôi: “Anh sẽ nhớ em lắm.”
“Em cũng vậy.”