Về đến nhà, gần mười hai giờ đêm.
Vừa mở cửa, một cái dép bay vèo vào mặt.
– “Giờ này mới mò về hả? Hôm nay giáo viên gọi cho tao, bảo mày yêu đương trong trường?! Mày định làm cái trò gì vậy hả?!”
Tôi thay dép, mặt tỉnh bơ:
– “À, hóa ra vẫn bắt máy được cơ à.”
Tưởng hai người bận quá, không nghe máy. Hóa ra là chẳng buồn đến.
Vừa nghe xong, mẹ tôi gào lên như thể sấm rền:
– “Còn dám nói kiểu đấy à? Tao đưa mày lên thành phố ăn học, mày báo đáp thế đấy hả?! Học hành không lo, lại còn yêu đương! Có khi lần sau về nhà với cái bụng chửa lùm lùm cho mà xem! Phải chi nghe lời dì Hai mày, gả mày quách cho đứa nào ở quê cho xong!”
Nhà tôi ở vùng núi, làng thì bé tẹo mà chuyện gái mười sáu, mười bảy tuổi lấy chồng là… như cơm bữa.
Chị họ tôi, vừa nhận giấy báo đỗ cấp ba hôm trước, hôm sau đã bị bố mẹ ép gả cho một ông hơn ba chục tuổi.
Ngày cưới, chị nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa:
– “San San, chạy đi… chạy càng xa càng tốt!”
Tôi tên là Lâm San, cái tên được đặt với hy vọng… sau tôi sẽ là thằng cu nối dõi.
Sau khi đẻ tôi xong, mẹ tôi còn mấy lần mang bầu nữa, nhưng biết là gái thì bỏ.
Mãi đến bảy năm trước mới được thằng em trai quý hóa ấy.
Trước khi có nó, mẹ tôi ngày nào cũng bị bố đánh.
Khi ấy tôi tưởng bà là nạn nhân, đêm nào cũng ôm mộng sẽ kiếm thật nhiều tiền để đưa bà thoát khỏi cái nhà này.
Ai dè, từ ngày có em trai, bà quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thành người gây tổn thương.
Giờ đây, trong mắt bà chỉ có mỗi “cục vàng” quý giá kia.
Còn tôi? Như thể không tồn tại.
– “Cái mặt lúc nào cũng sưng sỉa như thể cả nhà nợ tiền mày! Nuôi cho ăn học tử tế mà không biết điều!”
– “Chả được tích sự gì, nhìn em mày xem, hoạt bát lanh lợi bao nhiêu, còn mày… tao chỉ muốn nhắm mắt cho rồi!”
Hai ông bà ngồi trên ghế salon, thi nhau xả giận vào tôi.
Tôi làm như không nghe thấy gì, rút lui ra ban công cho đỡ ngộp.
Nhà mới ở khu trường điểm, giá đắt như cắt cổ.
Căn hộ ba phòng ở quê bán đi, gom góp mới đủ mua cái ổ hai phòng này.
3
Thế mà mẹ tôi lại còn đưa chuyện này lên mạng hỏi ý kiến thiên hạ.
Bà đăng bài: “Nhà có hai đứa con, mà chỉ có hai phòng ngủ, nên chia thế nào cho công bằng?”
Tiếc là dân mạng tinh mắt lắm, vừa nhìn cái ID “Mẹ của Diệu Diệu” là đoán ra ngay ai mới là “con được chọn”.
Phòng tôi thì bị đẩy ra ngoài ban công, che qua loa bằng cái ga giường bạc phếch. Bên trong kê cái giường bé tẹo chỉ rộng 1m2, cái bàn gập làm bàn học, thêm cái đèn bàn yếu ớt, còn quần áo thì nhồi hết vào cái hộp nhét dưới gầm giường. Cả cái “phòng” chưa đến ba mét vuông — là không gian duy nhất trong cái nhà này tôi được phép thở.
Thằng em trai tôi — Lâm Diệu — bị tiếng động đánh thức, lò dò đi vệ sinh, đi qua ban công thấy tôi, liền hất tung rèm lên, hớn hở khoe:
“Hôm nay ba mẹ dắt em đi ăn KFC đó nha~”
Tôi cười nhạt, đáp tỉnh queo:
“Thấy rồi, ăn cho lắm vào rồi béo như heo con.”
Nó nghe xong liền bật khóc, chạy tọt vào mách bố mẹ. Chưa đến năm phút sau, y như rằng tiếng mắng chửi lại vang rền khắp nhà.
Tôi chẳng buồn để tâm, đeo tai nghe vào, vừa viết lại đống từ vựng đã học trên đường tan học, vừa làm đề tiếng Anh. Cắm cúi đến tận một giờ sáng mới lăn ra ngủ.
Bốn rưỡi sáng lại phải bật dậy, luộc gói mì tôm ăn vội, chuẩn bị đi học.
Chỉ vì mấy tiếng lách cách bát đũa, mẹ tôi đã gào lên từ trong phòng:
“Con gái con đứa, sáng ra không biết dậy nấu gì cho cả nhà ăn! Mày sống thế thì ai mà chịu nổi? Nuôi mày như nuôi báo cô!”
Tôi hít sâu một hơi, đeo tai nghe, vươn vai khởi động một chút rồi đi bộ đến trường. Vận động đều đặn là việc rất quan trọng — tôi không muốn ốm trước kỳ thi đại học.
Vừa ra khỏi cổng chung cư, đã có tiếng gọi với theo:
“Lâm San!”
Tôi quay đầu, đập vào mắt là ánh nhìn vừa dịu vừa sáng — lớp trưởng Tống Ngôn Kỳ, người được mệnh danh “học thần” của trường.
“Cậu ăn sáng chưa? Có muốn uống sữa không?”
Cậu ấy chìa ra hộp sữa vẫn còn ấm, nhưng tôi từ chối thẳng:
“Không cần, cảm ơn.”
Tôi tiếp tục chạy về phía trường, nhưng Tống Ngôn Kỳ thì chân dài tay dài, đi vài bước đã bắt kịp, còn nói chuyện rôm rả:
“Lâm San, hình như cậu đang hiểu lầm tớ? Tớ thật sự không biết Trương Vãn Nhi lại đối xử với cậu như vậy, tớ…”
Tôi dừng lại, lạnh tanh nhìn cậu ta:
“Giờ thì biết rồi đúng không? Vậy có thể tránh xa tôi một chút được không? Hay là cậu muốn tận mắt nhìn tôi bị bắt nạt thêm vài lần nữa?”
4
Chuyện Trương Vãn Nhi thích Tống Ngôn Kỳ thì cả trường ai chả biết, nhưng bạn bè xung quanh đều lắc đầu lè lưỡi.
Tống Ngôn Kỳ là kiểu học bá chính hiệu: học giỏi, tính cách tốt, ngoại hình sáng sủa, đi đến đâu là toả hào quang đến đấy. Còn Trương Vãn Nhi thì luôn lẹt đẹt nhóm cuối lớp, giáo viên từng khuyên bóng gió: “Con gái à, đừng yêu sớm, lo học trước đã.”
Nhưng cô ta vẫn cứ đắm đuối bám theo.
Hai tháng trước, chỉ vì Tống Ngôn Kỳ cầm bài kiểm tra Toán đến hỏi tôi vài câu, Trương Vãn Nhi bắt đầu quay ra kiếm chuyện. Cô ta kéo bè kéo cánh, rồi mấy đứa từng là bạn tôi cũng dần né tránh, không dám ngồi ăn hay đi vệ sinh cùng tôi nữa.
Nam sinh ngồi sau thì bắt đầu gửi “thư tình” với lời lẽ nghe mà thấy tởm. Thậm chí lúc học đêm, còn nghe lũ đó rì rầm bàn tán về thân hình tôi như thể tôi không tồn tại.
Ban đầu tôi định kệ, nhưng càng kệ thì chúng càng được đà lấn tới.
Giáo viên thì đâu có can thiệp mãi được, thế là tôi tìm đến Hứa Tư Niên.
Cậu ấy là kiểu “con ông cháu cha”, đã có gia thế lại còn nóng tính, không dễ động vào.
Cậu ấy có thể giúp tôi dẹp yên mớ rắc rối.
Tôi chạy bộ tới trường, Tống Ngôn Kỳ vẫn lẽo đẽo theo sau.
Tôi chạy nhanh, cậu ta cũng tăng tốc; tôi đi chậm lại, cậu ta cũng thảnh thơi theo sau, cứ như cái cao dán chó — dính là không chịu buông.
Tôi cáu lắm rồi, mặt nặng như chì bước qua cổng trường.
Hứa Tư Niên đang đứng chờ sẵn ở đấy.
Từ ngày quen nhau, sáng nào cậu ấy cũng đứng chờ để tiễn tôi một đoạn về lớp.
“Cậu ăn sáng chưa? Mẹ tớ mới nướng bánh ciabatta đấy, bắt tớ mang cho cậu ăn thử.”
Tôi lắc đầu, “Cảm ơn, tớ ăn rồi.”
Tôi đi nhanh, Hứa Tư Niên bước theo sát, không ngừng luyên thuyên:
“Cậu thử đi mà, ngon lắm, bên trong có cả thịt xông khói tớ thích nhất.”
“Cậu đừng bảo là sáng nay lại ăn mì tôm nữa nhé?”
“Sao cậu im lặng thế? Không vui à? Để tớ kể chuyện cười cho cậu nghe nha.
Ngày xửa ngày xưa có con vịt đi cắt tóc… thợ bận quá không để ý tới nó, thế là nó gào lên: ‘Cắt đi mà, cắt cho tôi đi… vịt của tôi~’”
Tôi quay ngoắt lại, quát to:
“Cậu có thể im miệng được không?!”
Hứa Tư Niên khựng lại, suýt va vào tôi.
Ánh mắt cậu ấy thoáng chút tủi thân, như thể bị tôi giẫm phải đuôi:
“Cậu đi nhanh quá, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi mà… Bình thường cậu chả để ý đến tớ gì cả.”
“Tớ bận, không rảnh.”
Nói xong, tôi quay đầu bước thẳng vào lớp, mặt vẫn lạnh như tiền.
Bực đến thế là cùng. Cả sáng đầu óc không yên, cuối cùng tiết ba vừa tan, tôi mới rút được khỏi đống công thức vật lý và nhận ra mình lỡ lời mất rồi.
Hình như… tôi làm Hứa Tư Niên giận thật.
Đúng lúc ấy, có hai bạn đi ngang qua cửa lớp:
“Hôm nay trông Hứa Tư Niên lạ lắm, mặt cứ đơ ra như tượng.”
“Chắc ai chọc cậu ta điên rồi. Dám chọc Hứa đại ca cơ đấy. Mà nãy còn thấy cậu ta trốn học qua cửa sau.”
“Trời, cái kiểu đó trốn học thì ai mà dám cản.”
Thôi xong… đúng là giận thật rồi.
Tôi thở dài, bắt đầu nghĩ xem có nên dỗ không.
Dù sao thì… giờ chưa phải lúc chia tay.
Cậu ấy mà giận lâu thì toi — tôi còn định tranh thủ giờ nghỉ trưa làm thêm một đề toán nữa cơ mà.
Đang loay hoay nghĩ cách xin lỗi, thì cốc cốc cốc — ai đó gõ vào cửa sổ lớp.
Ngẩng đầu lên — là Hứa Tư Niên.
Cậu ấy đứng ngoài cửa sổ, nhìn tôi trừng trừng, lông mày nhíu chặt, môi mím lại, mặt sầm như trời sắp mưa. Cảm giác như trên đầu sắp bốc khói đến nơi.
Không phải chứ… giận đến mức bốc khói thật à?
“Mở cửa sổ!”
5
“Ăn trưa thôi!”
Tôi vừa mở cửa sổ thì cái tay đang giấu sau lưng của Hứa Tư Niên thò ra, đặt phịch trước mặt tôi một suất cơm nóng hôi hổi.
Hẳn hoi ba món một canh, đầy ụ, lại còn nghi ngút khói.
“Cậu…”
Tôi nhìn hộp cơm rồi ngẩng lên nhìn cậu ta, hơi sững người.
Hứa Tư Niên cười toe, mặt tự hào như vừa thắng xổ số:
“Tớ phi ra nhà ăn xếp hàng mua đấy, giành được suất đầu tiên luôn cơ!
Tớ nghĩ chắc cậu giận vì học hành mệt mỏi quá, nên không muốn nói chuyện để tiết kiệm thời gian. Nhưng không sao, đã có tớ lo!”
Nói rồi cậu ấy thản nhiên bước hẳn vào lớp, ngồi chễm chệ xuống ghế bên cạnh tôi như chỗ của mình vậy.
Tay còn xách thêm một hộp cơm nữa.
“Từ mai trở đi, cứ đến trưa là tớ phi đi lấy cơm, rồi về đây ăn với cậu.
Vừa được ngồi cạnh nhau, lại không mất thời gian học hành, quá hợp lý còn gì!”
Cậu ấy trình bày cái kế hoạch như thể sắp mở nhà hàng cơm văn phòng, mặt phấn khởi, mắt cười híp lại, hai má lúm đồng tiền lấp ló, nhìn mà phát mệt.
“Cậu học đi, tớ không làm phiền đâu, chỉ ngồi cạnh nhìn một chút thôi, được chứ?”
“Nhìn gì cơ?”
“Vì cậu xinh.”
Cậu ấy nói tỉnh bơ, còn tôi thì nóng ran cả mặt, đành cúi gằm xuống, trốn ánh mắt như đèn pha của cậu ta.
Suất cơm cậu ấy mua rõ nhiều, tôi ăn không hết, cuối cùng cậu ta bưng luôn sang gặm nốt.
Vừa ăn vừa luyên thuyên bên tai tôi:
“Phải ăn nhiều vào chứ, có sức mà học tiếp. Học hành là phải có nền tảng từ cái bụng!”
Nghe cứ như trích trong sách giáo khoa đạo đức lớp 1 ấy.
Mà thực ra, tôi chưa từng nghe câu này từ miệng mẹ mình.
Vì nhà tôi, cứ tôi ăn thêm một miếng, là em tôi – thằng Lâm Diệu – sẽ bị bớt đi một miếng.
Món gì ngon, mẹ tôi đều bưng hết cho nó.
Tôi chỉ mới thò đũa ra đã bị bà lườm cháy mặt.
Thẻ ăn mỗi tháng của tôi chỉ có ba trăm tệ, chỉ đủ cơm trắng, ít rau và thêm bát canh miễn phí cho có vị.
Chuyện một hộp cơm đầy đặn như hôm nay, đúng là hiếm như trăng máu.
Ăn xong, Hứa Tư Niên lại lon ton mang khay về nhà ăn, quay lại thì cầm theo cho tôi một cây kem que.
Chưa dừng lại ở đó, cậu ta dúi luôn mấy tờ tiền đỏ cho bạn cùng bàn của tôi rồi bảo:
“Từ nay, trưa nào cũng nhường cái chỗ này cho tớ ngồi.”
Bạn tôi vui như bắt được vàng, cầm tiền chạy vèo đi không ngoái đầu lại.
Tôi bắt đầu cắm cúi làm đề toán, Hứa Tư Niên thì ngồi cạnh, chống cằm nhìn tôi chăm chú như đang coi biểu diễn xiếc.
Còn đám con trai ngồi phía sau thì vẫn chứng nào tật nấy, trưa nào cũng cười nói ầm ĩ.
Mọi người trong lớp thì ngán ngẩm nhưng chẳng ai dám mở mồm.
Chỉ có điều lần này khác.
Mới cười được mấy tiếng, Hứa Tư Niên đã quay phắt lại, mặt hầm hầm, quát to như sấm rền:
“Cười cái gì mà cười?! Trưa rồi không yên lặng thì làm gì? Không thấy người ta đang học đấy à?!”
Trong tích tắc, cả lớp im phăng phắc.
Tĩnh đến nỗi tôi nghe rõ tiếng bút mình cạ trên mặt giấy.
Tôi viết một mạch đến 1 giờ 30, thì bỗng Hứa Tư Niên rút luôn cây bút khỏi tay tôi:
“Còn nửa tiếng nữa mới vào học. Nghỉ một lát đi, chiều học tiếp không có sức đâu.”
Thật ra tôi cũng tính nghỉ rồi…
Chỉ là… cậu ta cứ nhìn tôi mãi, tôi ngại quá chưa dám ngẩng lên.
Tôi vẫn nằm bò ra bàn như mọi khi, mắt nhắm mắt mở định tranh thủ chợp mắt tí. Bỗng thấy có làn gió nhè nhẹ lướt qua mặt.
Mở mắt ra, ai ngờ đâu lại thấy Hứa Tư Niên đang cầm quyển vở quạt cho tôi!
Lúc ấy cả lớp im ắng như tờ, ai nấy đều tranh thủ ngủ trưa.
Hứa Tư Niên phải cúi sát xuống, nói khẽ như sợ phá vỡ giấc mộng của cả lớp:
“Cậu cứ ngủ đi, để tớ quạt cho.”
Trong cái không khí mát mẻ, yên tĩnh, gió thì lùa nhè nhẹ — nhắm mắt lại nằm nghỉ tí, đúng là sướng như tiên.
Chỉ tiếc, có mỗi một điều không sướng: ánh mắt ai kia cứ chằm chằm nhìn vào gáy tôi như đang giám sát tội phạm!
Dù đã nhắm tịt mắt, tôi vẫn biết là cậu ta đang dán mắt vào mình.
Chán quá, tôi quay người, nằm xoay lưng lại.
Vừa quay đi, lại cảm thấy có ánh mắt khác cũng đang chiếu tới như tia X-quang.
Ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt đầy vẻ khiêu khích từ hàng ghế thứ hai.
Là An Kỳ — hoa khôi của trường, nghe nói là thanh mai trúc mã của Hứa Tư Niên đấy.