Từ lúc xuyên vào cái nhà “trúng số độc đắc” này, tháng nào tôi cũng phải đi tiệc xã giao như đi làm thêm.
Cũng nhờ một bữa tiệc như thế, tôi gặp nam chính, nữ chính… và cả nhà họ Giang.
Trước khi ra cửa, tôi dặn Giang Quý Tinh khỏi đến đón.
Anh vẫn đến.
Nhưng thay vì lãng mạn, cảnh tượng tôi thấy là… anh đang bị sỉ nhục tập thể.
Anh cố cười, giả vờ không sao.
“Sao các người lại ở đây?”
Anh trai anh tiến tới, táp nhẹ vào mặt anh như đang đùa giỡn với một thằng hề:
“Tiệc này đâu mời anh, chắc mời cậu à? Tưởng bám được đại gia là đổi đời, ai dè vẫn tàn như bánh tráng.”
Giang Quý Tinh quay người bỏ đi, nhưng bị cha anh chặn đầu:
“Tiểu Tinh à, cha cũng không muốn công ty phá sản đâu, may mà anh con về mới cứu được. Cha giao công ty cho nó là đúng thôi.”
“Nhưng đừng vì giận dỗi mà theo đuổi phụ nữ. Người ta ngoài kia gọi con là con rể ăn nhờ ở đậu, trai bao nhà họ Cố, nghe chưa?”
“Cô ta không yêu con đâu, chỉ xem con là đồ chơi thôi. Về nhà đi.”
Giang Quý Tinh từng là học bá, con cưng của trường. Nhưng trong mắt gia đình, anh là đồ thừa.
Yêu thương? Họ dành hết cho anh trai anh rồi.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy, không tới lượt các người chõ vào. Tránh ra.”
“Cậu dám ăn nói kiểu đó với cha à?!”
Anh trai anh nổi điên, đẩy anh đập vào tường.
“Cậu làm con chó cho Cố Yên Thưởng, mất mặt cả họ Giang!”
Áo sơ mi anh xộc xệch, tóc rối, vẫn không phản kháng.
Giọng anh nhẹ như gió lướt:
“Tôi đâu còn là người nhà họ Giang nữa.”
“Thằng khốn này—”
Bốp! Anh trai anh tát thẳng mặt anh.
Làn da trắng trẻo lập tức in nguyên bàn tay năm ngón.
[Toà nhà này chắn gió tốt ghê, qua đây chị đánh thêm lớp cushion nha!]
[Tát lại đi chứ! Nói cho tụi nó biết cậu với bé cưng đăng ký kết hôn rồi, legal nha!!!]
[Tôi nghi anh ấy cam chịu thật, trong đầu vẫn nghĩ mình chỉ là đồ chơi của nữ chính.]
[Chẳng lẽ đây là phản diện tương lai? Mặt thì đáng thương, lòng lại đầy lửa.]
[Nói nhỏ thôi, hồi công ty phá sản, là do nhà họ âm mưu. Xong còn nhốt Quý Tinh trong phòng tối, cho ăn đồ thừa. Ra được là đã thần kỳ lắm rồi.]
[Đừng trách phản diện yếu đuối nữa, người ta đi trị liệu rồi, lại có bé ánh dương bên cạnh, hồi phục hơi nhanh đấy.]
Tôi giẫm giày cao gót bước thẳng tới, như một nữ chính bước ra từ clip TikTok trending:
“Anh ấy là người của tôi. Mấy người dựa vào đâu mà đánh anh ấy?”
“Cô Cố, tôi chỉ định dạy nó một chút—”
Bốp! Tôi tát thẳng vào mặt anh trai anh.
“Cô dám đánh tôi?!”
Hắn lao tới, nhưng Giang Quý Tinh đã chắn trước mặt tôi.
Anh tập gym đàng hoàng, đứng như tường gạch, hắn chẳng làm gì được, đành tức tối bỏ đi.
Trên má anh vẫn in dấu tay, đỏ ửng trên làn da trắng như sữa tươi không đường.
Anh nâng tay tôi, áp vào má mình:
“Anh không sao đâu, vợ à. Em có đau tay không, để anh thổi cho nha.”
Tôi nghiến răng, lửa bốc đỉnh đầu:
“Giang Quý Tinh, bị tát thì tát lại! Sợ cái gì? Không quyền, không thế, nhưng còn có em đây! Ai đánh anh, anh tát lại gấp đôi! Nghe chưa?!”
“Đương nhiên trừ em ra.”
Lỡ sau này có cãi nhau, anh cũng không được đánh em đâu đấy.
Giang Quý Tinh ngoan ngoãn áp má vào tay tôi, dụi nhẹ như cún con tìm chỗ nịnh.
“Anh hiểu rồi. Sau này chỉ có em được quyền đánh anh.”
Tôi bỗng nhớ đến…
Cái lần “đánh thật” trên giường.
Tôi hay tranh thủ lúc anh không đề phòng mà tát một phát — mặt, ngực, cơ bụng, thậm chí cả… đầu gối.
Mỗi lần như vậy, anh đều giật nảy người, quay mặt đi, nhưng khoé môi thì nhếch lên như bị đánh nghiện.
Rồi lại hôn lên ngón tay tôi như thể nói:
“Vợ à, cún nhỏ… còn muốn nữa không?”
Rõ ràng là hiểu sai vibe, nhưng mặt vẫn ngây thơ như gà luộc.
Tôi đấm anh một cái cho tỉnh:
“Về nhà thôi!”
Giang Quý Tinh ngoan như cún đã được huấn luyện, khoác áo cho tôi:
“Anh đi lấy xe. Em chờ anh nha.”
“Ừ.”
Anh vừa đi được mấy bước, tôi nghe tiếng drama phát ở góc tường.
“Tống Từ Việt! Tôi không thích anh nữa! Bám hoài thấy vui lắm hả?”
“Ồ? Hứa Tụng Dã, cô tưởng tôi quan tâm cô có thích hay không à? Tôi chỉ muốn… trả thù thôi.”
Tống Từ Việt siết chặt tay cô gái như đang đóng phim TVB, còn Hứa Tụng Dã thì có vẻ đang… hơi say.
Cô ấy đột nhiên ôm cổ Giang Quý Tinh, giọng lè nhè:
“Ơ anh đẹp trai… hôm đó quán bar xé giấy ăn vui ghê ha~”
Giang Quý Tinh đứng hình.
Sắp đẩy ra thì… nhìn rõ mặt, tay anh khựng lại.
“Hứa Tụng Dã, đừng tự dối lòng. Gu cô đâu phải kiểu như nó.”
“Tôi cứ thích kiểu ngoan ngoãn đấy, cấm tôi chắc?”
[Ơ kìa! Chính thức gặp nhau rồi kìa! Nam nữ chính đụng độ nè mấy chế!!]
[Cẩu huyết tới nóc! Họ yêu, họ hận, họ… còn dính bug nội dung!]
[Giang Quý Tinh bị nhìn như hàng khuyến mãi, chứ ánh mắt Hứa Tụng Dã nhìn nam chính là muốn bốc cháy luôn rồi.]
[Này là “đại hội ăn dấm” đúng nghĩa, người nào cũng nêm giấm đến độ thành lẩu!]
Tôi bước ra, gót giày nện cộc cộc vang khắp hành lang, hiệu ứng xuất hiện như nữ chính phim ngôn tình kinh điển.
Ba người cùng quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt Giang Quý Tinh hơi thay đổi.
Tôi giả vờ không thấy, nhìn thẳng vào Tống Từ Việt:
“Ồ? Cậu chủ Tống đấy à? Trước đây hai nhà cứ nằng nặc đòi đính hôn cho bằng được nhỉ?”
Tống Từ Việt nhìn tôi vài giây, sau đó lập tức phối hợp diễn như một diễn viên chuyên nghiệp:
“Phải rồi. Tôi cũng từng cân nhắc nhiều, nghĩ cô Cố vừa đẹp vừa giỏi, hợp tác kiểu gì cũng ổn.”
Tôi quay lại, nhìn hai người phía sau.
Hứa Tụng Dã khoanh tay, hừ lạnh.
Giang Quý Tinh im lặng, mắt không rời tôi, như muốn nói gì đó… rồi thôi.
[Ủa? Có cả hôn ước à?!]
[Đây là sân khấu “Chiến trường tình yêu tập 101” đúng không mọi người?]
[4 người, 4 ánh mắt ghen khác nhau, tôi muốn replay đoạn này mười lần!!]
[Người khổ không phải mấy người yêu nhau rối tung này đâu. Khổ là tui, vừa ăn mì tôm vừa hóng drama.]
Tôi đứng yên vài giây mới nhận ra… hơi lố.
Tự dưng đang yên khơi lại cả nồi lẩu cẩu huyết.
“Anh Tống, trời hơi lạnh. Tôi về trước.”
Tôi liếc nhìn Giang Quý Tinh.
Muốn làm gì thì làm, tôi mệt rồi.
Anh im lặng đi theo sau.
Vào xe, không khí tụt nhiệt như vừa bước vào ngăn đá tủ lạnh.
Anh lái xe, tôi thì ngồi bẹp ở ghế sau như đang tự diễn bi kịch một mình.
Qua gương chiếu hậu, tôi bắt gặp ánh mắt anh — nhìn nhau một giây rồi cùng lảng đi như hai học sinh mới bị bắt gặp trộm bài.
Tôi quyết định… nhắm mắt nghỉ luôn.
Và lỡ thiếp đi thật.