Ép Yêu Nhầm Boss Phản Diện Tự Kỷ

Phần 5



Lúc tỉnh dậy, Giang Quý Tinh đã ở ngay bên cạnh.
Tôi duỗi chân, theo phản xạ… gác luôn lên người anh.
Một giây sau mới nhớ: Ơ chúng tôi đang chiến tranh lạnh mà?!

Tôi tính rút chân về. Nhưng anh đã giữ lấy cổ chân tôi, nhẹ nhàng xoa chỗ mắt cá.
Xoa đúng kiểu “anh đang xin lỗi bằng hành động chứ không bằng lời”.

Giang Quý Tinh cúi đầu ôm tôi, giọng trầm khàn bên tai:
“Người phụ nữ anh ôm… cô ấy lại không nhận ra anh.”

Lúc tám tuổi, anh bị đuổi khỏi nhà, hạ đường huyết rồi ngất. Người đầu tiên cho anh viên kẹo chính là cô ấy.
Anh nhận ra vết bớt sau tai cô, nên mới bất ngờ đến vậy.
Anh không thích cô ấy. Chỉ là biết ơn thôi.
“Em đừng giận nữa được không?”
Vừa nói, anh vừa lén nhìn sắc mặt tôi.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh hiện rõ nét chân thành, không giống đang diễn.

Giang Quý Tinh khẽ dụi chóp mũi lên người tôi.
Giống như một chú cún con biết mình sai, không dám vượt ranh giới, nhưng vẫn muốn làm lành.
Thấy tôi không đẩy ra, anh bắt đầu táo bạo hơn.
Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên mắt, sống mũi, bờ môi.
Cuối cùng, anh cạy hàm tôi ra, nhắm mắt, hôn sâu.

Tôi không nhắm mắt.
Vì thế tôi thấy rõ hàng mi mỏng của anh run lên theo từng nhịp thở.
Anh càng hôn càng cuồng nhiệt, hơi thở gấp gáp, xen lẫn vài tiếng rên khẽ.

Trong khoảng nghỉ, Giang Quý Tinh thì thầm:
“Sao em không nhắm mắt?”
Tôi véo tai anh:
“Để nhìn vẻ mặt người khác không thấy được chứ sao.”

Anh mở mắt, ướt sũng nhìn tôi.
Không gian ghế sau chật hẹp, anh chống tay lên đỉnh đầu tôi.
Tôi vòng tay qua cổ anh, tiếng tim đập át đi giọng nói.
Tôi ghé vào tai anh:
“Mở mui xe đi, không đập tay anh nữa.”
Giang Quý Tinh siết eo tôi, khàn giọng:
“Nhưng như vậy sẽ bị thấy mất.”
“Không sao, nửa đêm trong sân nhà mình, chẳng ai nhìn đâu.”

Từ nhỏ sống dè dặt, cuối cùng anh cũng bị tôi dụ mở mui xe.
Toàn thân run nhẹ.
Có lẽ anh từng là thiếu niên ưu tú, trầm lặng, u tối.
Sau này thành người lạnh lùng, tàn nhẫn, một phản diện hoàn chỉnh.
Nhưng giây phút này, anh chỉ là một chú cún nhỏ yêu tôi tha thiết.

Cả đời này, người đầu tiên thấy anh khi trái tim rung động – là tôi.

[Bình luận hệ thống xuất hiện]

[Oa, cặp đôi làm lành nhanh nhất lịch sử luôn!]
[Thấy chưa? Người hướng nội còn biết mở lời, không như mấy người im lặng chơi chiến tranh lạnh.]
[Lần này vẫn dữ dội nhưng không còn cưỡng ép. Có dịu dàng, có ngọt ngào, như thời gian ngừng trôi vậy.]
[Không thấy gì cả, che hết rồi 🙂 🙂 ]
[Truyện nữ hướng tuyệt vời, tiếc là không thấy gì.]

Tôi chắc chắn mình thích Giang Quý Tinh.
Cả người lẫn tính cách anh.

Nhưng… ai có thể chống lại cốt truyện chứ?

Giang Quý Tinh vẫn đi gặp bác sĩ tâm lý, giờ đã ổn hơn nhiều.
Anh không thiếu bạn.
Có một người bạn luôn âm thầm cổ vũ anh.

Sau này tôi mới biết, lần trước tôi bỏ đi, chính người đó giúp anh tìm ra tôi.
Giờ anh không còn sợ ra ngoài, cũng không dính tôi cả ngày nữa.
Thời gian tự giam mình, anh viết rất nhiều kế hoạch.
Giờ là lúc thử từng cái một.

Dù vẫn xa cách nữ chính, ghét cay ghét đắng nam chính, nhưng tôi cảm nhận được: cốt truyện đang dần quay lại quỹ đạo.

Dạo gần đây anh hay viết vào cuốn nhật ký màu hồng.
Có khi nét mặt đầy đau khổ.
Chắc đang vật lộn giữa tôi và nữ chính.
Tôi muốn lén đọc, nhưng sợ bị bình luận chửi.
Ha ha, thật trẻ con.
Lớn đầu rồi còn viết nhật ký.

Dù vậy, ngày nào anh cũng tìm cách dụ dỗ tôi.
Giờ chuyển sang phong cách đàn ông trưởng thành.
Áo len cổ lọ đen, kính gọng vàng.

Mỗi lần hôn là đi thêm một bước.
Tháo kính như đang giải phong ấn – người đàn ông trưởng thành lập tức biến thành cún con.

Nhưng sự thay đổi không dừng ở đó.
Ánh mắt anh nhìn tôi ngày càng lộ rõ sự chiếm hữu.

Có đêm anh làm việc đến khuya, tôi đã ngủ.
Anh đeo kính nửa gọng, mặc đồ ngủ, tóc mềm rũ xuống.
Ngồi dưới chân giường, không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Thỉnh thoảng anh nhẹ nhàng cầm váy ngủ của tôi, đặt dưới mũi ngửi.
Không đụng vào, không chạm tới.
Nhưng mở mắt ra thấy cảnh đó thì đúng là giật mình.
Vừa như một gã otaku bước ra từ manga, vừa như một kẻ điên sắp chết.

Tôi biết, thời khắc đó đã đến.

Vậy nên, vào một ngày nắng đẹp, tôi lấy cớ đi mua đồ rồi bay đến nước A.

Trước khi đi, tôi hỏi hệ thống:
“Giang Quý Tinh sau này thật sự có thể đấu ngang với nam chính?”
[Dĩ nhiên rồi.]

Hệ thống đầy tự tin.
[Anh ta là nhân vật để tác giả trổ tài viết lách. Không có cô, anh ta vẫn sẽ trải qua đủ đau khổ, đủ thử thách, và cuối cùng trở thành người duy nhất có thể đối đầu với nam chính.]
[Chỉ khác một điểm – nữ chính không yêu anh ta.]

Thấy tôi im lặng, hệ thống an ủi:
[Cô làm đúng rồi. Cốt truyện khó đổi, thà rời đi còn hơn mắc kẹt trong tình yêu bóp nghẹt giữa hai người đàn ông. Nhìn thế giới đi.]
[Cô từng nói gia đình mình chẳng ra gì, giờ cô có tiền, có tự do. Cô là kí chủ tỉnh táo và phóng khoáng nhất tôi từng gặp.]

Hệ thống không nói hết.
Trước khi đi, tôi đã để lại cho Giang Quý Tinh vài dự án.

Trong nguyên tác, anh không nhận được giúp đỡ gì, tự mình xây đế chế thương mại nhưng cũng trở nên cực đoan.
Tôi chỉ hy vọng nhờ sự giúp đỡ nhỏ nhoi này, anh đỡ vất vả hơn một chút.
Khi nhớ lại đoạn đường tăm tối ấy, trong tim anh, vẫn còn một góc mềm mại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.