Ba năm sau.
Tôi đã lấy bằng tiến sĩ.
Đọc những cuốn sách ở thế giới này chưa từng đọc, ngắm những cảnh chưa từng thấy.
Tất nhiên cũng sờ không ít cơ bụng của người mẫu nam ngoại quốc.
Dù chưa từng xuất hiện trước truyền thông, studio tôi lập ra đã thuộc top đầu ngành.
Lần này tôi về nước để mở rộng thị trường.
Hệ thống báo cáo:
[Nam nữ chính kết hôn rồi. Giang Quý Tinh khi tỉnh khi điên, nhưng không phát bệnh thường xuyên. Còn hợp tác làm ăn với nam chính nữa.]
[Cô đâu thể ở nước ngoài mãi, tôi tính rồi, cốt truyện giờ khá ổn, khó mà xảy ra biến cố…]
Hệ thống chưa nói hết, tôi đã bị bắt cóc.
Bị trùm bao tải.
Tôi đâu có công khai lịch trình? Sao lại bị bắt?
Xe xóc nảy một hồi, khi chiếc bao được kéo xuống, tôi lập tức nhận ra căn biệt thự quen thuộc – nơi tôi từng nuôi Giang Quý Tinh.
Tôi bị trói tay, ngồi trên ghế sofa.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, trầm ổn mà quen thuộc.
Tim tôi đập mạnh theo từng bước chân.
Khi anh xuất hiện ở bậc cuối, tim tôi gần như nhảy ra khỏi ngực.
Giang Quý Tinh giờ đã khác hẳn.
Anh mặc đồ ở nhà xám đậm, hờ hững mà vẫn sang trọng như đang catwalk.
Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt thâm sâu, không còn chút gì của cậu thiếu niên ngày xưa.
“Vợ à.”
Giọng anh chín chắn, pha chút sung sướng.
Anh đứng trong ánh sáng, nghiêng đầu, cười nhàn nhạt.
“Cuối cùng cũng bắt được em rồi.”
[Bình luận hệ thống tiếp tục nhấp nháy]
[Aaaaa đúng mùi nam phụ bệnh chiếm hữu rồi!!]
[Bên kia khổ sở yêu nhau, bên này bật chế độ cưỡng chế yêu rồi!]
[Bé cưng mất tích ba năm, chắc đại phản diện nghẹn muốn nổ!]
[Dù có người trách cô bỏ đi không từ biệt, nhưng bé cưng là bug, cô chọn gì cũng đúng cả.]
Tôi bị trói, chẳng điểm tựa, đành rướn người lên ghế.
Tôi cố tỏ ra thoải mái:
“Giang Quý Tinh, anh làm gì vậy, ha ha ha…”
Anh bước đến, dáng người cao lớn che trước mặt tôi.
Không nói gì.
Chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cười được vài giây.
Cuối cùng… không cười nổi nữa.
Tôi dùng gót giày cao chót vót đá nhẹ vào ống quần anh:
“Này, cởi trói cho em đi, ngồi kiểu này mỏi lưng quá.”
Giang Quý Tinh khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh, cứ như đang ngắm thú cưng.
“Không dám đâu, vợ à. Nhỡ em lại bỏ chạy thì sao?”
“Không đâu, không đâu mà…” Tôi cười gượng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Giang Quý Tinh vừa nghịch đầu dây thừng vừa nói như thể đang kể chuyện cổ tích:
“Khó chịu à? Khó chịu là đúng rồi. Dễ chịu thì… để dành cho người chết.”
Tôi: “…”
Ai đó gọi cảnh sát đi, nhanh lên.
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay nhàn nhã vuốt dọc gò má tôi.
Tôi co giật né tránh, run rẩy cảnh tỉnh:
“Giang Giang Giang Quý Tinh! Anh giờ là người công thành danh toại rồi! Không, không thể phạm pháp được đâu đó!”
“Chậc.”
Kẻ đang nắm trong tay mấy cái công ty tỉ đô chép miệng, như thể tôi vừa phá vỡ giấc mộng đẹp của anh.
“Anh đâu nỡ tàn nhẫn vậy? Là anh sai rồi, vợ ơi. Anh xin lỗi vì dọa em. Để anh đi lấy nước cho em uống nha?”
Tôi thở phào. Nhưng chưa kịp mừng thì anh đã bưng ra một ly nước khả nghi.
Bình luận hệ thống nhấp nháy như sắp cháy màn hình:
[ĐỪNG UỐNG!!! BẢO BỐI, TRONG ĐÓ CÓ THUỐC!!!]
[Tuy rất thích xem cưỡng chế yêu, nhưng lần này phản diện đi hơi xa rồi!]
[Tôi cứ tưởng Giang Quý Tinh cải tà quy chính… ai dè chỉ giỏi ngụy trang!]
[Trốn kiểu gì giờ trời??? Thằng này nó upgrade rồi!]
Tôi lập tức quay đầu né ly nước:
“Em… em không khát.”
Không sao. Anh khát.
Giang Quý Tinh uống một ngụm lớn, sau đó giữ cằm tôi, cưỡng chế truyền miệng.
Tôi trợn mắt giãy đành đạch, nước tràn ra khỏi khoé môi, theo phản xạ cắn mạnh vào môi anh.
“Anh cho em uống cái gì?!”
Anh nhẹ nhàng lau vết máu, mặt không đổi sắc:
“Không gì cả, chỉ là thứ nước giúp em ngủ ngon thôi.”
Nói xong, anh tháo dây trói cái rẹt, bế tôi lên như công chúa trong phim Disney bản lỗi.
Đi thẳng lên phòng.
“Giang Quý Tinh! Anh… anh đê tiện! Đừng mà!”
Tôi hoảng loạn giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Bình luận hệ thống run bần bật:
[Thuốc gì đấy? Thuốc ngủ thật à?]
[Không phải… không phải cưỡng gian lúc ngủ đấy chứ?!]
[Có thể là vitamin tổng hợp… hoặc thuốc bổ thận?]
[GIANG QUÝ TINH! ANH BIẾN THÁI THẬT RỒI!!]
Ý thức tôi dần mờ đi trong tiếng chửi bới của hệ thống.