Tôi tỉnh lại.
Mắt mở to như thể bị reset.
Vẫn là chiếc giường quen thuộc ba năm trước.
Tôi vội bật dậy kiểm tra.
May quá, quần áo vẫn là bộ hôm qua, chỉ thiếu áo khoác.
Cơ thể… tạm ổn.
Không ngờ Giang Quý Tinh… lại không làm gì tôi?!
Ủa? Giờ đổi style rồi à?
Đúng lúc đó, một bàn tay đặt trên eo tôi cử động.
Tôi cứng người, từ từ quay đầu.
Giang Quý Tinh đang nằm cạnh tôi, nhíu mày mơ màng mở mắt.
Giọng khàn đặc kiểu “vừa tỉnh ngủ, chưa bật chế độ sói”:
“Hình như… đang mơ à…”
Tôi lập tức chồm dậy định trốn.
Chưa kịp chạm chân xuống đất thì cổ tay bị anh nắm chặt, kéo trở lại giường.
Giang Quý Tinh chống đầu, sờ mặt tôi, cười nhạt như yêu nghiệt:
“Ra là không phải mơ.”
Tôi cố gắng gượng dậy.
Anh lại đè xuống.
“Vợ à, hôn cái đi.”
Tôi định lườm anh, nhưng ngẫm lại – dù gì người ta cũng không cưỡng gian mình.
Cho nên, tôi nhắm mắt… hôn trả.
Anh hôn.
Hôn cái nữa.
Hôn xong lại hôn tiếp.
Cuối cùng anh nhả ra, ra vẻ tiếc nuối:
“Ba năm ở nước ngoài, kỹ thuật hôn của vợ tụt phong độ rồi. Không biết đáp gì hết.”
Tôi mím môi:
“Vậy sao? Hôm trước hôn kiểu Pháp bị chuột rút tới giờ còn ê.”
Tôi đẩy anh ra:
“Anh buông em ra, em muốn xuống dưới.”
Mặt anh tối sầm.
Cái tên phản diện này, mood đổi nhanh hơn thời tiết.
Anh đột nhiên giữ đầu tôi, hôn tiếp.
Nhưng lần này không phải kiểu cẩu con vui đùa nữa.
Đó là nụ hôn nghiêm túc.
Nụ hôn có chiều sâu.
Nụ hôn của một người đàn ông đã động tình.
Tôi định giãy, nhưng bị anh cuốn vào.
Cổ ngửa lên, môi chạm môi, tim đập điên cuồng.
Khác với ba năm trước, anh không ồ ạt áp sát như dã thú.
Chỉ nhẹ nhàng vuốt eo tôi, động tác tiết chế, không vượt ranh giới.
Tôi bối rối.
Ủa gì vậy? Biết kiềm chế rồi à? Biết giả bộ rồi hả?
Tôi bắt đầu phân tâm.
Anh ngay lập tức cắn nhẹ đầu lưỡi tôi – như thể cảnh cáo:
“Tập trung vào. Đừng có nghĩ chuyện ngoài luồng.”
Cho đến khi cảm thấy mặt mình bị thứ gì đó ướt ướt liếm qua, tôi mới giật mình đẩy anh ra.
Tưởng đâu nước dãi — ai dè là nước mắt.
Không phải của tôi, mà là của Giang Quý Tinh.
Tên đại phản diện đang ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi dính nước, ánh nhìn ướt át… y như một chú cún con vừa bị chủ bỏ rơi ngoài mưa.
Giây trước còn cool ngầu như tổng tài, giây sau đã hóa bánh bèo nhập vai. Sự trưởng thành giả trân kia tan tành như mây khói.
Anh cụp mắt, dụi trán vào trán tôi như con mèo dụi đầu đòi ăn, rồi nằm xuống giường không nói gì thêm.
Tôi thì nằm ngửa ra, tay che mắt, đầu óc như bị sập nguồn. Không muốn nghĩ gì nữa. Bộ não tôi xin phép out khỏi cuộc chơi.
Tôi không đoán nổi anh đang nghĩ gì. Lại còn thấy… hơi hối hận?
Biết thế năm xưa đừng nhát gan. Biết thế thử yêu một lần. Biết thế đừng bỏ đi…
Nhưng tôi biết rõ, tôi là kẻ yếu đuối. Tôi thích nắm thế chủ động, vì khi thấy dấu hiệu gió to, tôi còn kịp bật khiên rút lui. Đỡ đau lòng.
Có điều, nhìn lại thì… tôi đúng là ích kỷ.
Yêu một người bình thường đã khó, huống chi là một người phản diện — lại còn bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện?
“Đừng khóc.”
Giang Quý Tinh kéo tay tôi xuống.
Tôi chớp mắt: “Tôi đâu có khóc.”
Vừa dứt lời, anh đã chìa ra một thứ — là giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi nhìn rồi ngẩn người: “Gì vậy? Tuyên chiến à?”
“Ly hôn đi.”
Anh nói rất nhẹ. Như thể đang đề nghị chia đôi chiếc bánh chưng.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Ngoài nỗi đau mơ hồ đang âm ỉ nhói lên trong tim.
Mặc dù tôi biết, đây chỉ là giấy giả.
Giang Quý Tinh cúi đầu nhìn hai quyển sổ màu đỏ:
“Hồi anh nghèo, chắc em xem anh như món đồ chơi — chán rồi thì vứt.”
“Lúc em bỏ đi, anh từng nghĩ, phải bắt em về, trói bằng giấy đăng ký kết hôn, không chịu thì… nhốt em luôn.”
“Nhưng mà, làm vậy là sai.”
“Yêu là phải biết buông tay, đúng không?”
Nghe nhẹ như lông hồng, nhưng lại đè tim tôi như tảng đá.
“Giờ anh có đủ tiền đủ quyền rồi. Ly hôn xong, tài sản chia đôi.”
“Chỉ là… đêm qua, cho em uống thuốc ngủ, anh xin lỗi. Anh chỉ muốn ôm em thêm một đêm thôi.”
Nước mắt tôi rơi, từng giọt nặng như viên đá rơi vào tim.
Tôi há miệng, run rẩy hỏi:
“Cuốn nhật ký đó… không phải là viết về nữ chính à?”
Anh lấy ra cuốn sổ cũ kỹ, đưa cho tôi:
“Anh ghi lại tất cả những chuyện khiến anh vui.”
Trang đầu là ký ức cũ kỹ: một viên kẹo từ cô bé nào đó.
Trang sau… phần lớn là trắng tinh.
Cho đến khi tôi xuất hiện.
Từ đó trở đi, mỗi trang đều là tôi.
Chỉ là — tên nữ chính từng được viết vào, đã bị anh gạch bỏ.
“Cái này là sao?”
“Anh không biết. Có lúc như bị ai đó điều khiển, ép anh nhớ về viên kẹo đó. Nhưng trước khi gặp lại cô ấy, anh đâu có thèm nhớ mấy chuyện nhỏ xíu đó đâu.”
Giang Quý Tinh vò tóc, như thể đang đấu trí với não mình.
“Anh không muốn thế. Anh không tham lam. Chỉ muốn có em thôi. Nhưng lại cứ bị mâu thuẫn. Anh không đáng có em.”
“Vậy nên, lúc đau khổ, anh chỉ còn biết viết tên em vào sổ. Giờ thì… không mâu thuẫn nữa rồi.”
Tôi đọc mà tim như bị búa tạ nện vào.
Không ngờ, tên phản diện tưởng khét lẹt này lại ghi nhật ký như bé lớp ba.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi chẳng bước ra khỏi cửa.
Màn hình bình luận vẫn hoạt động hết công suất:
[Ủa, tôi nhớ người giúp Giang Quý Tinh lúc nhỏ có cả nam cả nữ mà? Không lẽ ảnh là song tính?]
[Hahahaha, mấy người là mướp đắng biết nói à?]
[Mà công nhận, phản diện này giờ khác xưa quá. Xưa thì chiếm hữu bệnh hoạn, giờ còn biết kiềm chế, chịu buông tay… Ai nói anh ta không thật lòng chứ?]
[Khụ khụ.] Hệ thống chen vào.
[Cho tôi nói vài câu.]
[Một, Giang Quý Tinh nói thật. Trước có hệ thống chen vào đầu ảnh thật.]
[Hai, cái giấy kết hôn giả đó… ừm, tôi lén biến thành thật rồi.]
Tôi cầm hai quyển giấy giống hệt nhau. Lòng hơi run.
Thì ra dây tơ hồng này — buộc chặt đến mức chính hệ thống cũng không gỡ nổi.
Tôi nhìn Giang Quý Tinh, giọng chắc nịch:
“Không ly hôn nữa.”
“Cái gì cơ?” Anh nhìn tôi, mắt mở to như anime.
“Không ly hôn.” Tôi cười. “Anh chưa bao giờ là món đồ chơi gì cả.”
“Anh nghĩ mình được em cứu rỗi… nhưng thật ra, anh cũng cứu em.”
Trước khi gặp anh, tôi chưa từng thấy ai xa lạ mà lại dâng cả trái tim ra, không giữ lại chút gì cho mình.
Anh thật lòng, nồng nhiệt. Chấp nhận cả sự yếu đuối và nhút nhát của tôi.
Anh sẵn sàng vì tôi mà phá kịch bản, sẵn sàng mất hết, chỉ để tôi được tự do.
Vậy thì…
“Giang Quý Tinh, từ giờ về sau, cùng nhau bước tiếp nhé.”
HOÀN