Ẩn Hôn

Chương 12



Tôi lặng người, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của bà làm tim tôi như bị bóp nghẹt.

“Cháu xin lỗi, cháu không cố ý…” Tôi vội vàng lên tiếng, giọng đầy áy náy.

“Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi.” Bà lau nước mắt, cố gắng nở một nụ cười để an ủi tôi.

Tôi càng cảm thấy có lỗi hơn.

Bà nhẹ nhàng kể tiếp, giọng khàn khàn vì xúc động: “Ở Mỹ, con trai dì và Tiểu Dương đi chơi, không may gặp tai nạn xe. Trước khi xe rơi xuống vực, Tiểu Dương đã nhảy ra được, nhưng con trai dì không kịp…” Bà nghẹn lại, cố nén những giọt nước mắt vừa mới lau khô.

Tôi không biết phải an ủi bà thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy vai bà, nói khẽ: “Cháu rất tiếc…”

Bà cười buồn, giọng nói run rẩy nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ: “Không sao đâu, bà già này làm cháu sợ rồi.”

Sau một hồi tĩnh lặng, bà kể tiếp: “Tiểu Dương luôn tự trách mình, cho rằng vì cậu ấy mà con trai dì mất. Để bù đắp, cậu ấy quyết định rời Mỹ, về đây sống và làm việc. Khi ấy, bạn gái của con trai dì đã mang thai. Cô ấy không muốn giữ đứa bé, nhưng Tiểu Dương khuyên nhủ, hứa sẽ chăm sóc và nuôi lớn đứa trẻ.”

Tôi bất giác siết chặt tay, lắng nghe từng lời bà kể.

“Cậu ấy đặt tên đứa bé là Dương Thạc, cho theo họ của mình để tránh những lời dị nghị. Cậu ấy không chỉ chăm sóc Thạc Thạc mà còn thường xuyên về thăm chúng tôi, coi chúng tôi như cha mẹ ruột.” Bà dừng lại, thở dài: “Tiểu Dương khổ lắm, 32 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, lại còn gánh trách nhiệm nuôi con.”

Lời kể của bà khiến tôi nghẹn ngào. Thì ra Dương Thạc không phải con anh ấy mà là con trai của bạn thân anh, người bạn gái kia… lại chính là chị gái tôi.

Bà nắm lấy tay tôi, đôi mắt mù lòa nhưng tràn đầy hy vọng: “Con là một cô gái tốt, đừng bỏ lỡ Tiểu Dương. Những năm qua, mắt dì có mù nhưng lòng không mù, cậu ấy là một đứa trẻ tốt.”

Tôi chỉ biết gật đầu, trái tim nặng trĩu.

Ngày hôm sau, khi rời đi, ông bà đứng tiễn đến tận đầu ngõ, vẫy tay chào chúng tôi. Nhưng khi quay lưng lại, tôi bắt gặp họ lau nước mắt, dáng vẻ già nua ấy khiến tim tôi quặn đau.

Tối đó, khi đã về đến nhà, Dương Hoài bước vào phòng tôi. “Bà đã kể hết với em rồi phải không?” Anh đứng đó, ánh mắt như dò xét cảm xúc của tôi.

Tôi gật đầu.

Anh nhìn về phía chiếc khung thêu treo trên tường, nhẹ giọng: “Em có biết bức tranh thêu này dành cho ai không?”

Tôi lắc đầu, ngạc nhiên: “Dạ? Là cho ai vậy ạ?”

“Bà thêu trong ba năm, để chuẩn bị cho đám cưới của Châu Sóc.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng đầy trầm lắng: “Nhưng bà ấy không kịp nhìn thấy Châu Sóc kết hôn. Sau khi Châu Sóc qua đời, bà khóc nhiều đến mức mắt bị mù.”

Lời anh như một nhát dao cắt vào lòng tôi.

“Anh bảo em nhận thì em nhận à? Em lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy sao?” Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt pha chút trách cứ.

“Vậy em trả lại đây.” Tôi đứng dậy, định đi thu dọn đồ đạc.

Anh lập tức nắm tay tôi, cười khẽ: “Có gì mà trả đi trả lại? Để dành đến lúc cưới dùng.”

Tôi tròn mắt, ngạc nhiên: “Cưới?!”

Anh nhướng mày, cười nhẹ: “Ông nội đã đến nhà tìm anh rồi. Bên đó bắt đầu chuẩn bị cả rồi, em chịu khó một chút.”

Tôi bối rối, lắp bắp: “Nhưng vấn đề không phải là có chịu khó hay không…”

“Vậy vấn đề là gì?” Anh nhíu mày.

Tôi nghẹn lời, chẳng biết phải trả lời thế nào. Trong đầu chỉ có một câu hỏi duy nhất: Anh ấy có yêu tôi không?

“Còn một tháng nữa, em cứ từ từ suy nghĩ.” Anh nói rồi vỗ vai tôi trước khi bước ra khỏi phòng.

Tôi đứng đó, lòng rối như tơ vò. Vấn đề không phải ở chuyện kết hôn, mà là liệu anh ấy có yêu tôi hay không. Nếu không, cuộc hôn nhân này chẳng khác nào một sai lầm.

“Dương Hoài.” Ngay khi anh ấy sắp đóng cửa, tôi bồng nhiên gọi anh.

“Hửm?” Anh ấy dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

Tôi do dự không biết nên hỏi như thế nào. Hỏi một người đàn ông rằng anh ấy có yêu mình hay không, thật sự rất khó mở lời.

Thấy tôi không nói gì, anh ấy dựa vào cánh cửa, hỏi: “Sao nào, hôm nay muốn ngủ phòng chính à?”

Tôi…

Mặt tôi đỏ bừng, câu hỏi đó hoàn toàn không thể hỏi ra miệng được nữa.

“Sáng mai em sẽ tự đi làm.” Tôi nói, rồi quay lưng lại, không muốn nhìn anh ấy nữa.

“Tùy em.” Anh ấy nhún vai, rồi đóng cửa lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.