Ẩn Hôn

Chương 13



Từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Dương Hoài bắt đầu trở nên khó đoán hơn.

Mỗi lần tan làm mà không có việc gì, anh ấy đều cùng tôi đi đón Dương Thạc tan học. Buổi tối, anh ấy cố gắng không đi đâu xa, chỉ ở nhà chơi đùa cùng tôi và Dương Thạc, đôi khi chúng tôi cùng làm đồ thủ công.

Trước khi đi ngủ, anh ấy thường ngồi trò chuyện với tôi một lát. Phần lớn thời gian, anh ấy chỉ im lặng lắng nghe tôi nói, thỉnh thoảng cầm cuốn sách nào đó, lật qua vài trang như để giết thời gian.

Khi chuẩn bị rời đi, anh luôn nói một câu đầy ý nhị: “Nếu có chuyện gì, cứ tìm anh. Điện thoại anh luôn bật, cửa nhà anh không bao giờ khóa.”

Tôi hiểu ẩn ý trong những lời nói ấy.

Không có nụ hôn, không có cái ôm, thậm chí không có bất kỳ sự tiếp xúc nào, nhưng chính những hành động nhỏ nhặt của anh mỗi ngày đều khiến trái tim tôi không ngừng xao xuyến.

Đến cuối tuần, Dương Hoài đề nghị đi gặp mẹ tôi.

Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Để chuẩn bị cho cuộc gặp này, tôi xin nghỉ phép sớm, về nhà dọn dẹp mọi thứ giúp mẹ và không quên nhắc nhở bà: “Mẹ, nhớ đừng nói mấy chuyện không hay nhé!”

Lần này, mẹ tôi khá hợp tác.

Nghe tin tôi dẫn bạn trai về, bà vui vẻ ra mặt, nói với vẻ đầy tự tin: “Yên tâm, mẹ sẽ cố gắng thể hiện thật tốt!”

Mẹ tôi vốn mở một quán đánh bài nhỏ ở khu nhà ổ chuột. Dạo gần đây, bà đã bỏ chơi, chỉ ngồi xem rồi pha trà, rót nước cho khách. Cuộc sống như thế xem ra cũng khá ổn định.

Ra khỏi nhà mẹ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, bước chân cũng trở nên thanh thoát hơn.

Tối đó, khi về đến nhà, vừa mở cửa, tôi phát hiện thêm một đôi giày cao gót lạ đặt ở lối vào. Ngay sau đó, tiếng cãi vã từ phòng khách vọng ra:

“Anh không muốn buông đứa bé thì cưới em đi! Em đã đợi anh bao lâu rồi!”

Tiếng người phụ nữ vang lên, khiến tôi như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

Cuối cùng cô ấy vẫn xuất hiện.

“Không thể nào.” Giọng Dương Hoài trầm ổn, không chút lay chuyển.

“Tại sao không thể? Anh thà cưới một người phụ nữ xa lạ còn hơn là cưới em sao?” Cô ta tức giận quát lớn.

“Em nghĩ anh sẽ chọn bạn gái của anh em mình à?”

“Nhưng anh rõ ràng biết em chỉ thích anh thôi! Em ở bên Châu Sóc cũng chỉ để chọc tức anh. Tại sao anh không nhìn về phía em?” Người phụ nữ nghẹn ngào khóc nức nở.

Tim tôi đau thắt. Tôi thừa biết cô ấy là ai.

Chị gái tôi.

Nhưng tôi không thể ngờ cô ấy lại yêu Dương Hoài đến mức này, yêu anh nhưng vẫn sinh con cho Châu Sóc. Và giờ đây, cô ấy lại quay về để ép anh cưới mình.

Tôi biết Dương Hoài rất yêu thương Dương Thạc. Anh sẽ không dễ dàng buông tay, nhưng tôi vẫn thấy bất an, lo sợ câu trả lời của anh.

Rồi anh nói, rõ ràng và dứt khoát:

“Anh không thích em, chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ.”

Cô ấy cười khẩy, nước mắt lăn dài trên má.

“Anh nghĩ đứa bé có thể sống xa mẹ nó sao? Không có mẹ, nó sẽ ra sao? Nhạy cảm, tự ti, rồi dẫn đến những chuyện cực đoan… Anh có chịu trách nhiệm nổi không?”

Dương Hoài im lặng.

Lòng tôi quặn đau, ký ức về Dương Thạc lại ùa về. Tôi nhớ cậu bé từng khóc nức nở nói với tôi:

“Giang Sinh, cháu không có mẹ nữa rồi. Mẹ cháu chết rồi.”

Đôi mắt cậu bé lúc ấy chất chứa nỗi đau đớn khôn nguôi.

Dương Thạc là vô tội. Nếu cậu biết mẹ mình quay lại chỉ để lợi dụng, cậu sẽ tổn thương đến mức nào?

Tôi thay giày rồi bước vào phòng khách.

Dương Hoài là người đầu tiên nhìn thấy tôi. Trong ánh mắt anh, tôi thấy sự bất lực và nỗi đau khó giãi bày.

“Cô là ai?” Người phụ nữ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc. Rồi khi nhìn sang Dương Hoài, ánh mắt ấy đổi thành ghen tuông.

“Chị gái.” Tôi bình thản đáp.

Đây là lần đầu tiên trong 27 năm tôi gặp cô ấy.

Tất cả những gì tôi biết về chị đều qua lời kể của bà ngoại. Tôi từng tưởng tượng rằng khi gặp lại, cô ấy sẽ ôm tôi và gọi tôi là em gái, hoặc khóc lóc kể rằng cô rất nhớ tôi, hoặc thậm chí coi tôi như người dưng. Nhưng tôi không ngờ lần gặp đầu tiên lại là trong hoàn cảnh trớ trêu thế này.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nói với cô ấy: “Chị còn một người mẹ ở khu nhà ổ chuột, bà rất nhớ chị. Và… tôi đã kết hôn với Dương Hoài.”

Cô ấy đứng yên, không màng đến tin tức về mẹ, chỉ lạnh lùng hỏi:

“Cô ở khu nhà ổ chuột, không học thức, không địa vị, cô dựa vào cái gì mà cưới được Dương Hoài?”

Tôi sững sờ trước thái độ của cô ấy.

“Cô thích anh ấy trước thì sao?”

Câu hỏi bật ra khiến cả cô ấy và Dương Hoài ngạc nhiên.

Tôi thở dài, không muốn tranh cãi thêm: “Chị nên về thăm mẹ. Bà ấy rất nhớ chị.”

Cô ấy khoanh tay, cười khẩy: “Tôi thà đi xin ăn còn hơn nhận bà ta là mẹ.”

Tôi quay người đi, cố kìm nước mắt.
______

Tôi ngồi ngoài ban công, tâm trí lại không ngừng nghĩ về mẹ.

Một người phụ nữ ngốc nghếch, bị dày vò đến mức mỗi năm đều biến mất vào ngày sinh nhật của con gái mình – đứa con gái mà bà luôn mong nhớ, nhưng giờ đây lại chẳng thể nhận bà.

Thật trớ trêu làm sao.

Một lát sau, giọng nói của Dương Hoài vọng ra từ phòng khách, nghe rõ sự mất bình tĩnh khi anh đuổi Lý Thiến đi.

Bị Dương Hoài cứng rắn từ chối, Lý Thiến tức giận giậm chân, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Dương Thạc cũng được đưa đi cùng cô ấy.

Tôi không hiểu nổi, làm sao có người mẹ nào lại đối xử với con ruột mình tệ bạc đến vậy?

Đêm ấy, tôi không tài nào chợp mắt, đành xuống bếp uống nước. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi giật mình.

Trong bóng tối, Dương Hoài ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, không bật đèn, cũng không thay quần áo. Cả người anh như chìm vào bóng tối, toát lên vẻ cô đơn lạ thường.

Nghe tiếng bước chân, anh ngước lên, nhìn thấy tôi và cất tiếng: “Sao em chưa ngủ?”

Tôi tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh: “Không ngủ được. Còn anh?”

Anh im lặng, không đáp.

Tôi ngập ngừng, rồi hỏi: “Anh đang lo cho Dương Thạc à?”

Anh cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút mệt mỏi:

“Thằng bé quên mang theo gấu bông, thứ nó luôn ôm khi ngủ mỗi đêm.”

Tôi lặng người, không nói nên lời.

Dù thường ngày anh nghiêm khắc, ít khi cười với Dương Thạc, tôi chợt nhận ra anh để ý đến từng thói quen nhỏ nhất của cậu bé.

Anh không phải kiểu người cha dịu dàng, nhưng sự quan tâm lại luôn âm thầm hiện hữu.

Tôi muốn nói gì đó, nhưng chỉ biết ngập ngừng: “Anh… có muốn mang gấu bông đến cho thằng bé không?”

Nghe tôi nói, anh nhìn tôi một lúc, rồi đứng dậy:

“Em đi ngủ đi, anh ra ngoài một lát.”

Tôi vội nói muốn đi cùng. Anh ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu đồng ý.

Trên xe, tôi cứ nghĩ nhà Dương Thạc chắc rất xa, nhưng hóa ra chỉ mất một giờ lái xe.

Nhìn cách anh lái xe, tôi đoán đây không phải lần đầu anh đi lộ trình này.

Tôi quay sang hỏi: “Anh đã đến đây nhiều lần rồi đúng không?”

Anh khẽ đáp: “Ừ.”

Sau một lát, anh nói thêm: “Khi Dương Thạc bị bệnh, thằng bé luôn khóc đòi mẹ. Anh từng đưa nó đến đây vào nửa đêm, hy vọng Lý Thiến sẽ chăm sóc nó. Nhưng sau đó, cô ấy thậm chí còn không muốn gặp thằng bé.”

Tôi im lặng lắng nghe, cảm nhận sự hụt hẫng trong từng lời nói của anh.

Nhớ lại mẹ mình, tôi thường nghe bà than thở: “Giang Sinh, mẹ nuôi con lớn, con có biết mẹ đã vất vả thế nào không? Đêm người ta ngủ, mẹ đã một tháng không ngủ, chăm con bằng cả mồ hôi nước mắt. Sau này con dám bỏ rơi mẹ, mẹ sẽ đánh gãy chân con!”

Nhìn Dương Hoài, tôi hiểu anh cũng đã dành trọn bốn năm nuôi nấng Dương Thạc, đối mặt với sự cô đơn và những lần con trai cầu xin được gặp mẹ.

Lúc này, từ tận đáy lòng, tôi thật sự thương anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.