Bữa tiệc kết thúc, cuối cùng anh cũng buông tay tôi ra.
Lúc này tôi mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi vì cái nắm tay của anh.
“Sếp Dương, tôi đưa ngài về được không?” Tổ trưởng gọi xe giúp anh và mở cửa.
“Không cần, các anh cứ đi trước đi.” Anh vẫy tay, đứng bên đường, châm một điếu thuốc.
“Vâng.” Tổ trưởng lại hỏi tôi: “Vậy Giang Sanh, lên xe đi, tôi đưa cô về.”
“Tổ trưởng, anh thiên vị!” Một đồng nghiệp nọ bất bình.
“Thiên vị cái gì, Giang Sanh vừa thất tình, để con bé về một mình, phận làm tổ trưởng như tôi không yên tâm.” Tổ trưởng mắng.
“À, Giang Sanh, cô thất tình à?” Đồng nghiệp hỏi tôi.
Tôi: “…”
Trả lời thế nào giờ?
Tôi ngẩng đầu lên, Dương Hoài nhìn tôi qua làn khói thuốc, không đoán được vẻ mặt của anh.
“Không phải chuyện gì lớn đâu.” Nói xong, tôi định lên xe.
“Anh đưa em về.” Dương Hoài vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhìn thẳng vào tôi, có lẽ cảm thấy thẳng thắn quá nên nói thêm: “Tiện đường.”
“Ồ, sếp Dương và Giang Sanh về cùng đường à? Ngài cũng sống ở đó sao?”
Dương Hoài không trả lời.
Tổ trưởng tự thấy ngại ngùng, cũng không dám hỏi thêm.
Sắp xếp cho những người còn lại xong, mọi người lần lượt lên xe rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và anh, tôi có hơi đau đầu nhưng cũng có chút vui sướng.
Chỉ có tôi biết, nào có tiện đường, khu ổ chuột ở phía Đông, biệt thự Tây Sơn ở phía Tây, cả đời cũng không thể nào nằm cùng một con đường.
“Em tự bắt taxi về được, muộn quá rồi.” Tôi lên tiếng.
“Em cũng biết là muộn rồi à.” Anh dập tắt điếu thuốc, vẫy tay gọi một chiếc taxi: “Anh đưa em về.”
Tôi biết không thể từ chối thêm nữa, đành miễn cưỡng để anh đưa.
Nhưng suốt đường đi tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.
Sợ anh thấy được hoàn cảnh sống của tôi, sẽ xem thường tôi, sẽ thấy tôi thật tội nghiệp.
Cũng sợ nếu hiểu được quá khứ của tôi, chút tình cảm nhỏ nhoi của anh sẽ tan biến.
Trong tình yêu, điều đáng sợ nhất chính là sự xem thường của đối phương.
Rõ ràng yêu thầm một người đã là hèn mọn đến vô cùng, nhưng vẫn muốn đặt lòng tự trọng lên trên tất cả.
Tôi là kiểu người mâu thuẫn như thế.
Suốt dọc đường anh đều rất im lặng, có vẻ hơi say thật.
“Hay là anh đưa em đến góc đường thôi được không?” Tôi hỏi anh.
“Cho anh vào xem một chút thôi, được không?” Anh lại nắm lấy tay tôi, an ủi tôi.
“Không có gì đẹp, rất tệ.”
“Anh muốn xem.”
Anh kiên quyết đến vậy, tôi chỉ đành chiều theo ý anh.
Đến góc đường, anh nắm tay tôi đứng đó, nhìn vào ngõ.
“Em sống ở đây từ nhỏ à?” Anh nhíu mày hỏi tôi.
“Ừ.”
“Đi học về buổi tối thì sao?”
“Không sao cả, em đã đi đường này hàng vạn lần rồi, nhắm mắt cũng về nhà được.”
Anh nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ là đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi dẫn anh đi tiếp, anh đột nhiên dừng lại hỏi tôi: “Có phải chúng ta từng gặp nhau chưa?”
“Hả?”
Anh lại nhìn xung quanh: “Anh đã từng đến đây.”
Tim tôi đập mạnh.
Anh còn nhớ?
Nghĩ được gì đó, anh đột nhiên cười: “Khi anh học lớp 12, lúc đi qua đây cùng Châu Sơ, có một cô bé gặp phải kẻ xấu đã chạy vào lòng anh.”
Anh ngừng một lúc: “Hôm sau Châu Sơ còn hỏi anh, sao đi một lúc mà không thấy anh đâu, tìm anh cả buổi.”
Tim tôi đập nhanh, nghe anh kể lại câu chuyện về tôi một cách bình tĩnh, đúng là điên thật.
“Ồ? Rồi thì anh đã đi đâu?” Tôi giả vờ ngu ngơ.
“Cô bé đó rất sợ, anh đã đứng bên ngoài cửa nhà cô bé cả đêm, đến tận khi mẹ cô bé về.”
“Anh đã đứng cả đêm thật à?” Tôi còn tưởng anh đã rời đi rồi chứ.
“Anh không thể đi được.” Anh cười nói: “Cô bé rất sợ, ngủ một chút lại dậy, nhìn ra cửa sổ xem anh có đi không.”
“Cũng chẳng liên quan đến anh, vậy mà anh vẫn đứng cả đêm.”
“Anh cũng không hiểu, cô bé rất dễ thương, còn gọi anh là anh trai.” Nói xong, như nhận ra điều gì, anh đột nhiên cười.
“Chỉ là một cô bé, trẻ con em ghen sao?”
Tôi bị suy nghĩ của anh khiến cho ngạc nhiên.
“Ai ghen đâu.” Tôi trừng mắt nhìn anh.
Sao mà tôi có thể tự ghen với chính mình được?
“Đừng nói thế.” Anh cúi đầu nghiêm túc nhìn tôi: “Em và cô bé ấy trông rất giống nhau.”
Tôi đứng đờ ở đó.
“Có khi nào em và cô bé ấy là chị em không?” Tôi cười đùa với anh.