Anh vẫn đứng dưới gốc cây, không rời đi, cũng chẳng nhìn điện thoại, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tôi làm sao mà ngủ nổi.
Đợi đến lúc tôi trở mình vài lần rồi lại bò lên thành cửa sổ, thì anh đã chầm chậm bước tới gần cửa sổ.
“Không ngủ được à?” Trong mắt anh toàn là vẻ cưng chiều.
“Anh không đi, làm sao em ngủ được?”
Anh cười, “Vậy thì nói chuyện với anh một lúc.”
“Ồ.”
Anh bỗng cúi người, nghiêng đầu đến gần tôi.
Anh quá cao, còn bậu cửa sổ thì thấp, tư thế này hơi khiến anh không thoải mái.
“Cây dương hoài kia ra hoa vào lúc nào vậy?” Anh cười hỏi tôi.
Cảm nhận hơi thở anh gần ngay trước mặt, chắc chắn là mặt tôi đã đỏ bừng.
“Năm nhất đại học.”
“Ồ?” Anh nhìn tôi đầy ý tứ, “Năm nhất đã thích anh rồi sao?”
Bí mật bị vạch trần, tôi ngẩn người, không nói được gì.
“Sao không đến tìm anh?”
“Đã tìm rồi.” Tôi trả lời thật lòng.
Anh có vẻ ngạc nhiên, “Sao anh không biết nhỉ?”
“Em học ngành Tài chính ở Đại học Hải Nam.”
Lông mày anh khẽ giật một cái.
“Học thạc sĩ thì em chuyển lên Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh.”
“Anh học ở Đại học Bắc Kinh, em không thi đỗ được.”
Nghe đến đây, vẻ mặt anh vốn đang thoải mái bỗng trở nên nghiêm nghị.
Cứ như thế nhìn tôi chằm chằm.
“Xin lỗi, những điều này anh đều không biết.” Giọng anh có chút khô khan, tay đưa lên rồi dừng lại bên má tôi.
“Anh không cần phải xin lỗi, thích anh chỉ là chuyện của riêng em, anh không phải chịu trách nhiệm.” Nghĩ đến những năm tháng đơn phương thầm lặng của mình, mũi tôi bỗng cay cay, nước mắt dường như sắp trào ra.
Anh cứ nhìn tôi như vậy, không biết đang nghĩ gì, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh đúng là đồ tồi.”
Nói xong, anh đưa tay gạt tóc tôi ra sau tai, giây tiếp theo, anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn xuống.
Thế giới như quay cuồng, tôi ngay cả thở cũng quên luôn.
Phải một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, mặt tôi đã đỏ đến mức không dám đối diện với ai nữa.
“Từ giờ đừng thích anh nữa.” Anh nâng gương mặt tôi, trong mắt đầy sự thâm tình, “Để anh thích em, được không?”
“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Không cần phải ngoan như vậy đâu, có chút nghịch ngợm cũng được, đừng trốn anh nữa, được không?”
“Ừm.”
Anh lại nhìn tôi, trong mắt tựa như lấp lánh ngàn vì sao, rồi cúi đầu hôn tôi thêm lần nữa.
Ánh trăng ngoài kia kéo bóng anh dài mãi, dài mãi…
Cuối cùng, chàng trai dưới gốc cây dương hoài của tôi đã trở về.
Đêm đó, anh không rời đi. Anh ấy vẫn luôn đứng dưới gốc cây dương hoài canh chừng tôi suốt một đêm.
Sáng ngày hôm sau, khi mẹ tôi thức dậy đã bị giật mình.
“Cái người ngoài kia có phải bị điên không, đứng đó cả đêm à?”
“Anh ấy là Dương Hoài.” Tôi mỉm cười nói.
“Dương Hoài?” Mẹ tôi lập tức bật dậy. “Cậu ta đến tìm con để làm hòa à?”
“Vâng…cũng có thể coi là vậy.”
“Đẹp trai như vậy, sao con không cho người ta vào nhà nói chuyện đi, con thật là…”
Mẹ tôi rất niềm nở đi ra gọi anh ấy vào.
Anh ấy cũng rất tự nhiên, theo mẹ tôi vào nhà.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp mẹ tôi, anh ấy vẫn có chút căng thẳng, ngồi ngay ngắn lịch sự ở đó, không còn vẻ tự tin của một ông chủ.
Từ nét mặt rạng rỡ, nụ cười kéo dài đến tận mang tai, có thể thấy bà rất hài lòng với Dương Hoài.
Vì không phải đi làm vào cuối tuần nên tôi đến tiệm mạt chược của mẹ để phụ giúp.
Dương Hoài cũng đi cùng.
Tôi có chút lo lắng, anh ấy có thể làm gì chứ? Tôi có thể đi rót trà, nhưng không thể để anh ấy cũng làm những việc đó được.
Kết quả là, không có gì làm khó được Dương Hoài.
“Tiểu Dương à, cháu biết chơi mạt chược không?”
“Biết một chút ạ.”
“Ở đây còn thiếu một người, hay là cháu cũng tham gia chơi cùng nhé?”
“Được ạ.”
Tôi thật sự phục mẹ tôi, lại để cho con rể lần đầu đến nhà chơi mạt chược.
Tôi hồi hộp ngồi bên cạnh anh ấy, lo lắng anh ấy không biết chơi.
Kết quả là lo lắng thừa rồi.
Chưa chơi được mấy ván, mấy ông bà lão làng trước mặt đã bị đánh đến mức không dám ra bài nữa.
Anh ấy… sao lại giỏi như vậy?
“Sinh Sinh, đây là bạn trai của cháu à? Chàng trai này trông rất phong độ, chơi cũng không tệ.”
“A, ông ba, ông quá khen rồi.” Tôi có chút ngượng ngùng trước lời khen này.
Dương Hoài quay đầu lại, thấp giọng hỏi tôi: “Ông ba?”
“À, người ở bên này là người ông ba, chăm sóc em từ khi còn nhỏ, chứng kiến em trưởng thành, còn người kia là ông hai của em.” tôi giới thiệu cho anh ấy về họ hàng của mình.
Anh ấy không nói gì nữa.
Sau đó, anh ấy bắt đầu thua liên tục, không phải là đánh hỏng, thì sẽ là đặt sai…
Mặt mũi những người họ hàng của tôi bắt đầu dịu lại, đến cuối cùng, ai nấy đều cười không ngớt.
“Sinh Sinh à, nghe nói bạn trai của cháu còn mở công ty, tương lai vô cùng rộng mở đấy.”
“Ta cũng cảm thấy chàng trai này rất tốt.”
“Khi nào kết hôn, nhớ bảo mẹ cháu thông báo với mọi người một tiếng nhé.”
…
Tôi mỉm cười gượng gạo đồng ý..
Tôi kéo mạnh góc áo của anh ấy. Thì ra là tôi đã đánh giá cao anh ấy. Với kĩ năng chơi bài như thế này thì chẳng có ai có thể tệ hơn anh ấy nữa.
“Hay là để em chơi thay anh nhé?”
“Không sao, em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ đi cùng em, được không?”
Tôi có thể nói gì đây, tôi không thể nhìn nổi kỹ năng chơi bài tệ hơn cả chữ tệ của anh nữa.
Nhìn mấy người họ hàng của tôi ai cũng thắng được vài nghìn, anh ấy cười xấu hổ và mở ví, “Xin lỗi, lần sau có thời gian cháu sẽ cùng ông bà chơi tiếp, bây giờ cháu còn chút việc cần đi trước.”
“Được rồi được rồi, cháu đi làm việc của mình đi.”
“Thắng được nhiều tiền như vậy, chúng tôi là bậc trưởng bối sao có thể không ngại.”
“Kỹ thuật có thể dần dần cải thiện mà.”
Anh ấy không đổi sắc mặt nói: “Là do kỹ năng chơi của mọi người tốt, lần sau cháu nhất định sẽ quay lại xin sự chỉ giáo của các bậc trưởng bối ạ.”
“Được, được, được.”
“Chàng trai trẻ này thật không tệ.”
Anh đứng dậy, nắm tay tôi và đi ra ngoài.
“Anh cố tình thua họ à?” Tôi hỏi anh ấy.
“Ừ.” Anh cúi đầu nhìn tôi, “Chỉ cần họ vui là được.”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, em đi cùng anh đến nơi này nhé?”
“Cả đêm qua anh không ngủ, giờ anh không buồn ngủ sao?” Tôi lên tiếng.
“Anh không buồn ngủ chút nào.” Anh nắm chặt bàn tay tôi.
Anh ấy đưa tôi đến một cửa hàng trang sức đặt riêng theo yêu cầu.
Nhân viên vừa nhìn thấy anh ấy liền nhiệt tình chào đón: “Tổng giám đốc Dương, anh đến nhận nhẫn ạ, đây là phu nhân của anh sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi: …
Tôi bối rối trong toàn bộ quá trình.
Nhân viên dẫn chúng tôi vào phòng VIP lấy ra một hộp trang sức từ két sắt.
“Em xem, có thích không?” Anh ra hiệu cho tôi mở nó ra.
Tôi hồi hộp mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Kích cỡ không quá lớn nhưng lại mang vẻ nữ tính hiện đại nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Anh ấy lấy nó ra, cúi xuống đeo vào tay tôi: “Vừa vặn.”
“Anh đã chuẩn bị từ khi nào…”
“Anh đã đặt làm từ rất sớm nhưng vẫn chưa có thời gian đến lấy.” Anh mỉm cười dịu dàng nói.
“Tại sao em lại không biết?”
“Sao em có thể biết được, khi đó em còn đang giận dỗi với anh mà?” Anh ấy đặt bàn tay đeo nhẫn của tôi vào lòng bàn tay mình, nhìn qua nhìn lại rồi nói.
“Bảo bối vô tâm, em đã đeo nó vào là không được phép tháo ra đâu đấy.”
“Ừm……”
“Nhưng anh nghĩ em cũng không có lá gan tháo nó ra đâu.” Anh hài lòng nắm lấy tay tôi.
Lấy xong chiếc nhẫn, tài xế đã đợi trước cửa, tôi theo anh ấy về nhà.
Ông nội anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi mỉm cười hạnh phúc, thậm chí còn ngợi anh ấy:
“Cuối cùng thì cháu cũng đã làm được một việc ra hồn.”
Bố mẹ anh đều ở Mỹ. Cả gia đình đã gọi video nhưng họ không hỏi thăm nhiều về tôi.
Họ chỉ nói rằng họ tôn trọng sự lựa chọn của con trai mình.
Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột, cả ngày hôm ấy, tôi như đang sống trong một giấc mơ.