Cuộc sống của tôi luôn bị cuốn vào những vòng lặp không hồi kết với mẹ mình. Lần này cũng vậy.
Khi đến căn hộ nhỏ ở khu ổ chuột phía Bắc, cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt: vỏ chai bia lăn lóc khắp nơi, mẹ tôi nằm dài trên giường, mùi rượu nồng nặc.
“Mẹ lại uống rượu sao?” Tôi không khỏi thở dài, ngực như nghẹn lại.
“Đủ lông đủ cánh rồi, muốn quản mẹ mày phải không?” Bà hất chai rượu về phía tôi, va thẳng vào trán, đau nhói.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt vỏ chai, kéo bà dậy:
“Quậy đủ chưa? Nếu rồi thì đi bệnh viện với con.”
Mỗi tháng 5, bà lại bắt đầu như thế này, mỗi chai rượu đều chứa đầy nỗi nhớ dành cho chị gái tôi.
“Không đi, không có tiền,” mẹ đáp, hất tay tôi ra rồi bước vào nhà vệ sinh.
Tôi đành gọi xe, ép bà lên để đến bệnh viện.
Khi thấy chi phí điều trị, bà lập tức định bỏ về:
“Mạng của mẹ mày lớn, bệnh này không chết được.”
Tôi chỉ biết xấu hổ trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, nhưng không phản bác. Bà xót tiền cũng là vì lo cho tôi, tôi hiểu điều đó.
“Ra được khỏi phòng phẫu thuật rồi hãy nói mạng lớn với con,” tôi gằn giọng, tự đi làm thủ tục nhập viện cho bà.
Hoàn tất mọi kiểm tra và sắp xếp phẫu thuật, trời đã tối. Mẹ tôi thôi làm loạn, ngồi yên trên giường bệnh.
“Con đã 27 rồi, tìm một người đàn ông tốt mà gả đi. Mẹ không thể ở cạnh con suốt đời.”
Trước khi được đẩy vào phòng mổ, bà nói, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.
“Đừng mơ,” tôi cố che giấu cảm xúc, đáp lại.
Ngồi ngoài phòng phẫu thuật, lòng tôi rối bời.
Dương Hoài là người bà ngoại giới thiệu cho tôi xem mắt. Lý do khiến tôi đồng ý kết hôn với anh chỉ có một: anh không giống những người đàn ông khác. Anh chẳng cần tôi yêu, cũng chẳng đòi hỏi gì.
Nhớ đến câu cuối cùng mẹ nói trước khi vào phòng mổ, tôi lặng người:
“Con có một người chị, lớn hơn con hai tuổi, tên là Lý Thiến. Nếu mẹ không qua khỏi, con hãy đến Mỹ tìm chị giúp mẹ. Ảnh và địa chỉ của chị nằm trong danh mục WeChat của mẹ.”
Đây là lần đầu tôi thấy ảnh chị gái mình. Chị rất đẹp, trong bộ váy Gucci, cầm túi Chanel, trông như một người mẫu. Người cha chưa từng gặp của tôi chắc hẳn rất giàu có.
Sau khi ly hôn, mẹ đưa tôi đi, còn chị theo cha. Nhưng mẹ chưa từng nói về cha tôi, chỉ luôn khẳng định ông đã mất.
“Người khác đều có ba, tại sao con không có?” Tôi từng hỏi.
“Cha con chết rồi! Nếu con không cần mẹ, cứ việc đi tìm ông ta!” Bà tức giận đến run người.
Mỗi lần như vậy, tôi chỉ có thể an ủi bà: “Chết thì chết rồi, mẹ tức giận với một người chết làm gì?”
_________
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn tôi tưởng. Tôi ngồi chờ bên ngoài, cảm giác như thời gian đã trôi qua mười năm.
Sau khoảng một giờ, bác sĩ gọi tôi vào. Ông thông báo rằng ống dẫn đã được luồn vào, và có hai động mạch bị tắc đến 90%. Bác sĩ hỏi tôi lựa chọn phương án điều trị nào.
“Hai phương án đều có ưu điểm riêng, nhưng giá cả chênh lệch khá lớn. Cô là người nhà duy nhất phải không?”
“Vâng.” Tôi không hiểu lắm, nhưng khi nhìn mẹ nằm đó, trái tim tôi như ngừng đập. “Chọn phương án đắt nhất đi.” Tôi nói, đầu óc mờ mịt, chỉ muốn nghe theo bác sĩ và ký vào bản cam kết.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, cầm bút lên mà không thể viết nổi tên mình.
Bước ra ngoài, tôi cảm giác toàn bộ cơ thể như đang lơ lửng, như thể tôi chẳng còn nắm giữ được chút gì. Đây là lần đầu tiên tôi phải quyết định một việc quan trọng như vậy.
Tôi luôn tự cho rằng mình đã đủ trưởng thành, không còn cần ai để dựa vào. Nhưng khoảnh khắc tôi ký tên vào bản cam kết phẫu thuật cho mẹ, tôi mới nhận ra sự cô đơn đáng sợ đến mức nào. Nó dễ dàng nuốt chửng hết sức mạnh và ý chí của tôi, khiến tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực.
“Nếu bà ấy ra đi thật thì tôi phải làm sao đây?” Tôi không dám nghĩ tới điều đó.
Mẹ tôi có tính cách rất xấu. Bà hút thuốc, uống rượu, đánh bài, cái gì bà cũng làm. Khi tức giận, bà sẽ đánh tôi, mắng tôi, bảo tôi cút đi. Nhưng tôi cút đi đâu được?
Dù bà ấy không phải mẫu người mẹ lý tưởng, nhưng trong những đêm tôi bị ốm, bà sẽ đi dép lê, ôm tôi trên tay, đưa tôi đi khám dù trời đã khuya, người ta không còn nhận bệnh nữa. Bà vẫn đứng ngoài cửa, cằn nhằn cho đến khi bác sĩ phải mở cửa khám cho tôi.
Mẹ tôi cũng là người duy nhất có thể xông vào đánh nhau với các bạn học bắt nạt tôi, dù chỉ với một điếu thuốc trong tay.
Vì bà ấy, mặc dù không có bố, tôi vẫn không bị bắt nạt trong trường. Bà ấy sống không tốt, nhưng vẫn một mực nuôi tôi khôn lớn.
Vì vậy, tôi sẽ không rời xa bà ấy. Tôi sẽ ở lại, xem xem ai sẽ sống lâu hơn ai.
Ngồi lâu trong sự trống rỗng, tay tôi lại đầy mồ hôi. Tôi đưa tay lên lau mặt và bỗng nhận ra mình đã khóc từ khi nào. Cảm giác nghẹn ngào khiến tôi nghĩ mình cần vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi tôi đi đến góc cua, tôi bất chợt nhìn thấy hai bóng người đi ngang qua mình.