“Mới quen mấy ngày đã chia tay, còn chặn người ta luôn, đúng là tuyệt tình thật đấy.”
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng cười nói.
“Hừ…” Người đàn ông mặc âu phục chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Mọi người đều đang cá cược xem lần sau bên cạnh anh là idol mạng nào, cứ đổi tới đổi lui như thế, rốt cuộc anh muốn tìm kiểu người gì hả, cậu chủ Dương?”
“Không chơi nữa.” Người đàn ông bình thản đáp.
Giọng nói quen thuộc chợt lọt vào tai tôi, khiến tôi rùng mình.
Dương Hoài?
Tôi cứng đờ người, bất động tại chỗ, sao anh ấy lại ở đây?
Nghe lén người khác nói chuyện quả thật không lịch sự chút nào. Nhưng họ đi quá nhanh, tôi cũng khó mà tránh, liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Không chơi nữa?” Vị bác sĩ tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Sao vậy, cậu chủ Dương định hoàn lương rồi à?”
Dương Hoài không nói, chỉ cười nhạt, sau đó buông một câu.
“Ông già giới thiệu cho một người.”
“Xem mắt à?” Vị bác sĩ càng thêm hào hứng.
“Cậu mà cũng đi xem mắt sao, Dương Hoài?”
Không chờ được câu trả lời, Dương Hoài đã đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi đứng đó, ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh nhìn qua, đột nhiên tay chân không biết phải đặt ở đâu.
Vị bác sĩ cũng thấy được ánh nhìn kỳ lạ giữa hai chúng tôi, liền ngừng lại.
“Người quen hả?” anh ấy hỏi.
“Sếp.” Tôi nhanh miệng gọi anh.
“Thì ra nhân viên của cậu.”
Dương Hoài không trả lời, chỉ nhìn tôi rồi lại nhìn về phía sau, hướng phòng phẫu thuật ở cuối hành lang.
“Sao em lại ở đây?”
“Đưa bạn đi làm phẫu thuật.” Tôi theo phản xạ không muốn cho anh biết người đang phẫu thuật là mẹ tôi.
Anh nhìn cánh cửa “Người không phân sự miễn vào” phía sau tôi, hơi cau mày.
“Chỉ có mình em thôi à?”
“Ừ.” Lúc này tôi mới sực nhớ mình phải đi vệ sinh, giải quyết xong còn phải quay lại ngay.
“Em đi qua bên kia chút, đi trước đây.”
“Ừ.”
Tôi bỏ chạy, nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.
Sau lưng, vị bác sĩ lại tiếp tục trò chuyện với anh ấy, như thể sự xuất hiện của tôi chẳng đáng để nhắc tới.
“Tối nay họp lớp, cậu phải giúp tôi đấy, tôi không uống nhiều được, ngày mai còn phải đi làm.”
Phía sau không nghe được gì nữa.
Ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang đã vắng người, tôi vội vàng trở lại ghế chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người, lòng tôi vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Ngay cả bạn bè cũng biết anh ấy ham vui đến vậy, sự hiện diện của tôi cũng chỉ là một tờ hôn ước theo thỏa thuận mà thôi.
Tôi còn hy vọng gì nữa chứ?
Đợi thêm một lát, mẹ tôi được đẩy ra ngoài. Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi, tâm trạng tôi cũng có khởi sắc.
Buổi tối, tôi mua cháo cho mẹ, đút bà ăn, vì đau nên bà cũng không còn mắng tôi nữa.
Thấy bà ngủ rồi, tôi nhờ người chăm sóc cho bà, tôi còn phải đi làm, không thể ở bệnh viện cả ngày được.
Lúc quẹt thẻ thanh toán, tôi lại nhớ đến Dương Hoài.
Chua xót nghĩ, nhờ có anh, tôi mới có thể quẹt thẻ dễ dàng đến vậy.
Đúng lúc thang máy xuống thì điện thoại reo lên.
“Đã đi chưa?”
Là Dương Hoài gọi đến.
Tôi không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, hay là anh ấy vẫn còn ở bệnh viện?
“Ừ, tôi sắp đi rồi.”
“Xuống hầm số 2 đi.”
Hầm số 2? Không kịp nghĩ nhiều, tôi liền vội vàng xuống tầng hầm số 2.
Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen.
Dương Hoài hạ kính xuống, ra hiệu cho tôi lên xe.
Không còn cách nào khác, tôi đành mở cửa ghế sau.
“Ngồi ghế phụ.” Chỉ đơn giản 3 từ nhưng uy lực không tầm thường tí nào.
“Vâng.” Tôi bất an ngồi xuống.
Thực ra mỗi sáng, tôi đều ngồi xe cùng anh ấy đến công ty.
Anh ấy ngồi ghế trước còn tôi ngồi ghế sau.
Khi đến nơi còn cách công ty một con phố thì tôi sẽ xuống xe trước.
Đây là lần đầu tiên Dương Hoài lái xe còn tôi ngồi ghế phụ.
Anh quay mặt sang nhìn thấy tôi đã thắt dây an toàn mới bắt đầu khởi động xe về biệt thự.
“Không phải anh có buổi họp lớp sao?” Tôi còn tưởng giờ này anh ấy đang ở quán ba rượu rồi.
“Thích nghe lén vậy à?” Anh ấy hỏi ngược lại tôi.
“Tôi không có ý… nghe lén đâu.” Tôi nhanh chóng giải thích.
Anh chỉ nhìn tôi một cái rồi không nói gì thêm nữa.
Tôi ngước lên, thấy những đốt ngón tay thon dài của anh ấy đang gõ nhẹ vào vô lăng, vẻ mặt thật khó đoán.
“Họp lớp cũng chả có gì thú vị.” Dương Hoài giải thích ngắn gọn.
“Ừm.” Tôi không biết nói gì hơn ngoài “ừ” với anh ấy.
“Ca phẫu thuật của bạn cô thuận lợi chứ?”
Anh ta hỏi.
“Ừ.”
“Cần tôi hỏi thăm giúp không? Tôi có quen viện trưởng ở đó.”
“Không cần đâu.” Tôi nhanh chóng từ chối.
Tôi không muốn anh ấy biết người trong viện là mẹ tôi. Tôi cũng không muốn để mẹ tôi biết những chuyện hoang đường mà tôi đã làm.
Dương Hoài chỉ nhìn tôi mà không nói gì.
Tôi hầu như không nói chuyện với anh ấy khi ở công ty, còn khi ở nhà…
Anh ấy thường không ở nhà hoặc đến lúc về nhà thì tôi đã ngủ rồi.
Tôi ngủ ở phòng cho khách. Cuối ngày chúng tôi rất khó để nói chuyện với nhau.
“Giang Sinh, cô từng học ở đây sao?” Anh ấy đột nhiên hỏi khi đi qua trường trung học số 1 Nam Dương.
“Đúng rồi, trường trung học số 1 Nam Dương.” Tôi thành thật trả lời.
Thực ra hỏi như vậy cũng có lý do, trước đây chúng tôi học cùng trường trung học số 1 Nam Dương.
“Vậy thì thật trùng hợp.” Anh ấy nhướn mày nhìn tôi. “Chúng ta đều là cựu học sinh.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Tôi khẽ đáp.
Tôi có chút hụt hẫng.
Anh chắc chắn không biết là tôi thi vào Nam Dương cũng là vì anh.
Nhưng khi tôi thi đỗ vào trường thì anh đã vào đại học rồi…
“Trước đây chúng ta đã từng gặp mặt chưa?”
Nghe anh hỏi, tim tôi lỡ một nhịp.
Anh ấy… anh ấy đã nhớ ra tôi ư?
Thấy tôi không trả lời, anh quay sang nhìn tôi mỉm cười.
“Chắc là không rồi. Tôi ở trường một năm, chỉ học lớp 12.”
Tôi không nói thêm nữa, chỉ biết sự thật rằng trong ký ức của anh ấy không có tôi.
Anh ấy ở trường một năm chỉ gặp tôi một lần.
Ngược lại với tôi, đã không thể đếm nổi số lần gặp anh rồi.
Ở cổng trường luôn có nữ sinh muốn xin WeChat của anh. Ở sân bóng nữ sinh tặng anh nước uống phải xếp hàng dài.
Còn tôi, chỉ muốn nói với anh một câu nhưng can đảm đến gần cũng không có.
Nghĩ tới đây, tôi cười khổ. “Chắc là vậy.”
Dương Hoài không nói gì, tiếp tục lái xe.
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi anh.
“Sếp, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Ừ.”
“Lúc đó anh chọn tôi để kết hôn bởi vì nghĩ tôi là người bình thường à?”
Anh sửng sốt, nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên cười.
“Cô tin là thật à?”
Đây là kiểu trả lời gì vậy?
Vì nụ cười của anh mà những cảm xúc thầm kín sâu trong lòng tôi lại trỗi dậy, làm xáo trộn sự bình yên trong tôi.