Năm thứ ba làm “cá mặn” trong giới giải trí, tôi bỗng cưới chớp nhoáng.
Mẹ chồng là bạn thân, chồng thì biệt tích giang hồ, tiền tiêu đếm không xuể.
Cuộc sống vui phơi phới, cho đến một hôm trời ném xuống một tin động trời:
Chồng tôi… thất tình.
Trời sập cmnr!
Tôi hoảng loạn, nửa đêm lôi bộ đồ “xấu tới mức pháp luật phải vào cuộc” ra mặc, chỉ sợ anh ta lỡ nhìn nhan sắc nghiêng nước nghiêng thùng của tôi rồi nghiện, đòi quay về làm vợ chồng.
Ai dè chưa kịp sợ thì một tin mát lòng lại bay đến:
Mẹ chồng đòi ly hôn.
Bà giành quyền nuôi tôi.
Thế là tôi ném thẳng đơn ly hôn vào mặt Lục Trì.
Kết quả: vị ảnh đế lạnh như băng lại òa khóc như cái ấm nước sôi:
“Anh cày như trâu suốt một năm, về tới nhà đã thành trẻ mồ côi. Vợ thì to bự sờ sờ đây, chưa kịp ôm phát nào đã bỏ trốn rồi!!!”
Tôi – Kỷ Minh Nguyệt, sao hạng mười tám, nổi tiếng nhờ biệt danh “cá chép may mắn”.
Hiện tại đang nằm vắt vẻo trong biệt thự 800m², tay trái đeo trang sức mẹ chồng nhét, tay phải lướt Weibo hóng hot search.
#Lục Trì say xỉn nửa đêm# – nổ như pháo hoa.
Tôi bấm vô, tim hụt một nhịp.
Ảnh đế quốc dân, crush quốc tế, chồng trên giấy của tôi – Lục Trì – đang ngồi bẹp ở quán ven đường.
Trước mặt bảy tám chai rượu rỗng, gương mặt đỏ au, mắt thì buồn thiu như chó con bị bỏ rơi ở chợ.
Bình luận thì xôm như chợ Tết:
【Ối giời ơi, ảnh đế Lục chia tay Chu Thiềm rồi à?】
【Chuẩn rồi! Làm dâu hào môn là tuyệt lộ!】
【Khoan, chẳng phải anh này có vợ rồi sao? Vợ là ai thế?】
Tôi: … Xin lỗi, chính là hàng tồn kho đang cầm điện thoại đây.
Nhắc nhẹ: tôi tuy vô danh, nhưng có chị Lam – bạn thân cực phẩm.
Ngày xửa ngày xưa là ảnh hậu lẫy lừng, giờ là quý phu nhân Bắc Kinh.
Hai năm trước, chúng tôi gặp trong show thực tế. Vừa nhìn đã hợp, suýt làm lễ cưới chị-em, tiếc cái chị đã có chồng.
May quá, chị còn thằng con trai.
Thế là vì “tình bạn trọn kiếp”, chị đóng gói luôn nó – tức Lục Trì – gả cho tôi.
Chồng tôi? Từ cưới tới giờ vẫn lạnh hơn tủ đá.
Mọi việc đều là mẹ anh sắp xếp.
Chị Lam từng buông câu để đời:
“Đàn ông không xứng với em đâu.”
Nên chị bù lại = vung tiền cho tôi xài như nước lã.
Sợ Lục Trì phá game, chị còn tống anh đi công tác dài hạn.
Việc hằng ngày của tôi:
Ăn tiền – nằm phè – cầu cho chồng khỏi mò mặt về.
Nhưng nhìn cái hot search sáng nay, tim tôi hơi rét.
Không lẽ… chồng tôi thật sự thất tình rồi?!
Sáng hôm sau, quản gia gõ cửa phấn khích:
“Phu nhân! Cậu chủ về rồi ạ!”
Tôi hoảng hồn lăn lông lốc xuống giường.
Ơ khoan? Không phải anh ta đang quay cái phim bi sầu rơi lệ “Sinh Tử Tuyệt Luyến” với Chu Thiềm à?!
“Phu nhân, bà không sao chứ?”
Quản gia lo lắng.
“Không sao!” Tôi vừa xoa mông vừa rên, “Đi nói với Lục Trì… tôi chết rồi!”
Xong đời rồi. Lỡ anh ta nhìn thấy vợ mình eo thon chân dài, trắng trẻo như tiên nữ, tim lại mềm nhũn, đòi về sống thật thì sao?
Cuộc sống ăn hại hưởng lạc của tôi coi như nát bét!
Tôi cuống cuồng lục tủ quần áo, vớ được bộ váy đỏ chóe in hoa mẫu đơn vàng óng — hàng “dự phòng” cho tiệc mừng thọ 80 tuổi bà nội.
Khoác vào một phát, soi gương thấy mình như… chó vàng chảnh chọe nhất khu phố.
Hoàn hảo! Đảm bảo nhìn thôi Lục Trì sẽ chán tới ói mật.
Tôi hùng hổ xuống lầu, chuẩn bị nghênh chiến.
Ai ngờ vừa chạm mắt, anh ta thốt:
“Dì ơi, Minh Nguyệt đâu rồi?”
… Dì?! Được lắm.
Ngẩng lên, thấy Lục Trì đứng giữa phòng khách, ngây người như trời giáng. Áo sơ mi trắng xắn tay, cánh tay rắn chắc, ánh nắng hắt qua cửa sổ, gương mặt đẹp trai đến mức muốn phạm pháp.
Không thể không thừa nhận, gen của chị Lam đúng là quá ác.
Tôi nghiến răng, nũng nịu kéo dài giọng:
“Chồng yêu~ anh về rồi à~”
Anh ta chỉ khẽ gật đầu:
“Ừ.”
Cái gì? Tôi hóa thân thành “Dì hoa mẫu đơn” rồi mà anh ta còn không chê một câu?!
Được thôi, tăng liều!
“Chồng yêu~ em nhớ anh muốn chết luôn á~” Tôi uốn éo lại gần, giọng ngọt tới sâu răng.
“Anh không ở nhà, em mất ngủ luôn đó~”
Lục Trì nhìn tôi hai giây, rồi lạnh nhạt:
“Muốn ăn gì?”
Hả? Phản ứng này là gì vậy?!
“Tôi muốn ăn lẩu cay! Loại cay gấp đôi!” Tôi cố ý chơi bẩn, ai chẳng biết Lục Trì ăn uống lành mạnh, ghét cay như ghét nợ.
“Được.” Anh ta gật đầu tỉnh bơ.
“Để tôi bảo đầu bếp chuẩn bị.”
…Ơ???
Chẳng mấy chốc, một nồi lẩu cay “sang chảnh” với tôm hùm, bào ngư, toàn đồ bổ dưỡng được dọn ra.
Không thể để thua! Tôi quyết tung chiêu cuối: ăn rau mùi — khắc tinh số một của Lục Trì.
“Chồng yêu~ rau mùi ngon ghê á~ anh ăn thử không~” Tôi gắp cả đũa dí sát mặt anh.
Anh ta mở miệng, cắn thẳng đũa của tôi.
“Bốp” – tay run, tôi rớt luôn cả đũa.
Lục Trì nhếch khóe môi cười khẽ.
“Tại sao anh cười?” Tôi cảnh giác.
“Không có gì.” Anh lập tức lạnh tanh trở lại:
“Ăn cơm đi.”
… Không ổn! Rất không ổn!