Ảnh Đế Gào Khóc Đòi Quyền Nuôi Vợ

Chương 2



“Chị Lam ơi! Cấp cứu! Lục Trì về nhà rồi!”
Vừa chui vào phòng ngủ, tôi bấm gọi ngay cho chị bạn thân.

“Cái gì cơ?” – chị Lam kinh ngạc.
“Được rồi, chị vừa đặt bộ trang sức mới nhất cho em, coi như an ủi.”

“Không phải chuyện đó! Trọng điểm là… anh ta bất ngờ về nhà! Thấy em mặc xấu quắc mà lại không chê!”

“Ối giời, nó có tư cách gì mà chê em?” – chị Lam tỉnh bơ.
“À, Hermès vừa ra mẫu túi mới, chị đặt luôn ba màu cho em nhé.”

“Chị Lam…”

“À, chị cũng bảo trợ lý chuyển cho em hai tỷ rồi, cứ thích gì thì mua.”

Tôi: “…”

Đây chính là đời sống hào môn của tôi:
Mẹ chồng là bạn thân, tiền tiêu rải như mưa, chồng thì biệt tích.
Hoàn. Toàn. Tuyệt. Vời.

Mà nếu Lục Trì vĩnh viễn không về thì càng tuyệt vời cấp nhân loại.

Nhân lúc Lục Trì bận nghe điện thoại, tôi tranh thủ chuồn ra ngoài.
Gần nhà có quán lẩu cay siêu ngon, siêu dính.

Tôi diện bộ đồ xấu nhất, ngồi ghế nhựa, cúi đầu húp húp sụp sụp.
Ừm… đây mới gọi là tình yêu đích thực.
Toàn phụ gia, nhưng ngon tới mức muốn khóc.

Vừa hút sợi mì cuối cùng thì—
“Tách!”

Quay lại, thấy tay paparazzi đang bắn máy ảnh lia lịa.

“Cô Kỷ! Bị nhà họ Lục đuổi ra đường rồi à?”
“Có phải hôn nhân của cô và Ảnh đế Lục chỉ còn cái vỏ không?”

Trong bụng tôi vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ yếu đuối:
“Không… chúng tôi rất tốt…”

Mắt paparazzi sáng rực như đào được vàng.
Chưa đầy một ngày, hot search bùng nổ:
#GiấcMộngHàoMônCủaKỷMinhNguyệtVỡTan#

Ảnh chụp rõ rành rành: tôi mặc váy “Phú quý khai hoa” đỏ chóe, tóc tai như tổ quạ, cắm cúi ăn lẩu như quên trời đất.

Bình luận cười nổ trời:
【Trời ơi, đây là dâu hào môn á? Nhìn như bà cụ tám mươi!】
【Ăn lẩu mà như nhịn đói ba kiếp, nước cũng liếm sạch.】
【Nói rồi mà, cô này chỉ là cái máy sinh con. Giờ không đẻ được thì bị đá thôi!】
【Ảnh đế Lục với Chu Thiềm mới là chân ái!】
【Nói gì thì nói, cái lẩu cay kia nhìn ngon điên đảo. Ai cho xin địa chỉ với, thèm phát khóc!】

Tôi vừa ăn vừa hí hửng đọc bình luận.
Đột nhiên, nick Weibo của Lục Trì nhảy thông báo.

Một tấm ảnh bữa tối, kèm dòng chữ:
“Bữa cơm nhà làm.”

Cư dân mạng mắt tinh như cú vọ, lập tức soi ra góc ảnh lấp ló một mẩu vạt áo xấu tệ. Chính là áo tôi đang mặc.

Bình luận lại nổ tung lần hai:
【Khoan! Đó chẳng phải đồ của Kỷ Minh Nguyệt à? Vậy là ăn cơm chung rồi?!】
【Không thể nào! Ảnh đế Lục mà nuốt trôi cái gu này á? Ghép chắc luôn!】
【Chuẩn, cưới xong là anh ta đi đóng phim suốt, lấy đâu ra ở nhà!】

Tôi nhìn cái điện thoại, đầu óc mù mịt.
Khoan… Lục Trì đang giúp tôi… đính chính tin đồn á?
Không tin! Chắc chắn là bị chị Lam dí dao kề cổ bắt làm tool sống rồi!

Quả nhiên, mấy năm nay cứ dính scandal ly hôn, chị Lam lập tức chuyển tiền “bồi thường tổn thương tinh thần”, rồi sai Lục Trì lôi tôi lên diễn ân ái.

Bên dưới, bình luận toàn thương hại anh ta:
【Nhìn phát biết ngay: bị mẹ ép.】

Đang nghĩ ngợi, thì TV bật tin nóng hổi:
Tiểu hoa đán Chu Thiềm – người tình tin đồn lâu năm của Lục Trì – trả lời phỏng vấn:
“Đúng là bạn thân, thường xuyên trao đổi kịch bản. Còn lại thì… thuận theo tự nhiên thôi.”

Mắt tôi sáng như đèn pha.
Chu Thiềm! Cứu tinh của đời tôi!
Chỉ cần hai người kia “thanh mai trúc mã” nối lại duyên xưa, tôi sẽ được rảnh rỗi ăn lẩu cả năm!

Tôi còn chưa kịp viết kế hoạch mai mối, thì cửa phòng ngủ đã bật mở.
Trời sập thật rồi.

Lục Trì đứng đó, tóc ướt sũng, nước nhỏ theo đường xương quai xanh. Eo quấn hờ cái quần ngủ.

“Anh… làm gì?”
Tôi ôm chặt chăn, ánh mắt cảnh giác.

“Ngủ.” – giọng hắn trầm ổn, mặt dày đi thẳng vào, mùi sữa tắm phả tới.

“Ngủ… ở đâu?”

Anh ta nhướng mày:
“Tất nhiên ngủ cạnh vợ mình.”

Tôi bật chế độ phòng thủ, nhích ngay sang nửa mét:
“Xin lỗi, chỗ này của chị Lam.”
Nói thật, ba năm nay tôi nằm cùng giường tám chuyện với chị Lam còn nhiều hơn nằm chung với chồng.

Lục Trì chống tay lên đầu giường, ghé sát:
“Kỷ Minh Nguyệt, anh mới là chồng em.”

“Ờ…” – tôi co rúm lại, nhưng ánh mắt vẫn lạc xuống cơ bụng tám múi đang nhỏ giọt.
Fan gọi “khuôn mặt vô giá” kia giờ sát ngay trước mũi tôi, lông mi còn vương nước.

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

RẦM!
Cửa lại tung ra lần nữa.

“Lục Trì!” – chị Lam lao vào, chỉ thẳng mặt con trai:
“Cút ra ngoài!”

Gân xanh trên trán Lục Trì giật giật:
“Mẹ, đây là vợ con.”

“Mẹ có chuyện quan trọng với Tiểu Nguyệt!” – chị Lam hùng hồn ngồi phịch xuống giường, đẩy con trai văng sang một bên.

“Không bàn ngày mai được sao?”

“Không. Tránh ra, đừng để mẹ phải tát con.”

Lục Trì nghiến răng, bỏ đi.

Ngay lập tức, chị Lam lôi từ túi ra một xấp giấy, đập “bộp” xuống bàn:
“Chị muốn ly hôn!”

Tôi nhìn đơn ly hôn với chữ ký rồng bay phượng múa, tỉnh ngủ luôn:
“Chị… bỏ chồng thiệt hả?!”

“Ừ. Tống lão ta ra đường, trắng tay.” – chị Lam lạnh nhạt.
“Từ nay gọi ông ấy là… chú.”

Tôi há hốc mồm.
Ủa? Chuyện gì kỳ vậy?
Ông bố Lục Trì mà tôi biết là kiểu đại lão sủng vợ số một đó nha! Muốn bánh bao chiên 4h sáng cũng phi xe đi mua mà?!

“Lão ngoại tình rồi!” – chị Lam nghiến răng ken két.

“Không thể nào!”

“Trăm phần trăm!” – chị Lam mở điện thoại, chìa ảnh.
Trong ảnh: đúng là “chú Lục” đang ôm eo một ả đàn bà quen mặt.

Chính là kẻ thù truyền kiếp năm xưa của chị Lam – chuyên cướp tài nguyên, cướp đàn ông, giờ còn đổi tên sến súa thành “Bạch Lan”.

Ơ kìa, đại lão này chơi trò “vương gia – tiểu thiếp cũ” ở tuổi trung niên sao?

Bất ngờ, chị Lam quay sang tôi, nghiêm túc:
“Tiểu Nguyệt, giờ chị ly hôn rồi. Em chọn ở với chị, hay ở với Lục Trì?”

Không cần suy nghĩ:
“Tất nhiên là chị! Trời đất rộng lớn, tình chị em là number one!”

“Hay lắm! Bạn thân số một!” – chị Lam ôm tôi cái rụp.
“Đi thôi!”

Tôi bật dậy:
“Được! Em đi xếp hành lý ngay!”

“Xếp cái khỉ! Đi luôn!” – chị Lam kéo tôi ra cửa.
“Đồ vô dụng thì đuổi cổ thẳng tay!”

À quên… người trắng tay bị đuổi cổ là bố của Lục Trì, chứ không phải tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.