Anh Trai Sai Tôi Quyến Rũ Kẻ Thù

Chương 1



Anh tôi đánh không lại kẻ thù, bèn đẩy tôi đi làm gián điệp.
Hôm nay, tôi báo cáo: “Hắn đang định cướp mối làm ăn của anh.”
Anh tôi nghiến răng ken két:
“Ngủ với hắn luôn đi!”
Tôi giật mình: “Em là con gái mà!”
“Con gái thì sao? Đừng tự coi thường mình.”

Được anh cổ vũ đến mức khí thế bừng bừng, tôi đặt điện thoại xuống, lao tới chỗ người đàn ông đang cắm mặt vào tài liệu:
“Hôm nay, anh đừng hòng xuống giường!”

Ai ngờ, người đàn ông không những không đẩy tôi ra, còn ôm eo tôi, cúi đầu khẽ nói:
“Ừ, được.”


Năm tôi vừa tốt nghiệp, anh đã sắp sẵn đường đi nước bước.
Vung tay ném cái thẻ đen:
“Biết diễn kịch không?”
Không biết cũng phải biết. Tôi gật đầu chắc nịch.
Anh hất cằm về phía công ty đối diện:
“Qua đó, bám sát thằng Tạ Trúc.”

Tạ Trúc – kẻ thù truyền kiếp của anh tôi.
Từ cấp hai đã đánh nhau như chó với mèo.
Lớn lên thì đánh chuyển sang thương trường.
Anh tôi không đọ lại, vừa mất mối làm ăn, vừa mất cả người trong lòng… vào tay hắn.
Thù cũ oán mới chồng chất, cuối cùng nghĩ ra trò hèn hèn: cho em gái đi nằm vùng.

Anh dặn đi dặn lại:
“Mỗi ngày báo cáo hắn mặc gì, ăn gì, gặp ai, đi đâu. Nhớ đấy, đừng để lộ.”
Rồi còn ngập ngừng:
“Thôi chắc hắn cũng không dám làm gì em đâu.”
…Lời này nghe không an toàn chút nào.

Tôi đi phỏng vấn lễ tân, ai ngờ bị kéo thẳng lên làm trợ lý riêng.
“Tổng giám đốc Tạ rất tốt, dịu dàng, chu đáo, không rượu, không thuốc, không gái gú, đàn ông lý tưởng đấy.” Người phỏng vấn vừa nói vừa liếc sau lưng tôi.

Tôi quay lại, suýt đụng trúng ngực ai đó.
Tạ Trúc.

So với năm xưa, giờ anh ta vai rộng chân dài, vest chỉnh tề, quý khí ngút trời.
Chỉ có gương mặt vẫn đẹp trai chướng mắt y như cũ.

“Cô tên gì?”
“T-Trần Uyên Hạ.”
Anh ta gật đầu, nhàn nhạt: “Đi gặp khách hàng với tôi.”

Nghe cứ như mời đi ăn tối.

Trên xe, tôi vô tình nhặt bó hoa trắng, còn có cả dây chuyền nữ rơi ra.
Tạ Trúc liếc mắt: “Khách nam tặng.”
…Thế thì tôi càng không dám lấy.

Anh ta khẽ lẩm bẩm: “Ý tưởng vớ vẩn thật.”
Tôi không dám hỏi, chỉ ôm chặt túi xách như ôm mạng sống.

“Vì sao cô chọn công ty chúng tôi?”
Tôi lặp lại lời anh trai dặn: “Vì chế độ tốt, lãnh đạo tốt… sếp tốt.”

Người đàn ông ngồi lái xe, lông mi khẽ rung.
Một lát sau, anh ta cười nhạt:
“Trước đây tôi không có gì phiền lòng. Nhưng bây giờ thì có rồi.”

Đèn đỏ, ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng.
Tôi lén nhìn xuống mu bàn tay ấy – vết sẹo năm xưa vẫn còn.
Thật ra… năm đó, anh ta từng cứu mạng tôi.

 

Lên cấp ba chưa quen đường, thầy nhờ tôi mang đồ qua phòng giáo vụ. Tôi đi nhầm, lọt vào chỗ mấy nam sinh đang hút thuốc.
Một tên chặn tôi lại, đe:
“Lộ ra ngoài mày chết chắc.”

Tôi gật lấy gật để rồi chuồn thẳng. Ai dè hôm sau, có người mách lẻo, chuyện ầm ĩ khắp trường.

Tan học, tôi bị chặn đường.
“Chính mày hại tao bị mẹ tát! Đứng yên cho bọn tao mỗi đứa tát một cái!”

Tôi liều mạng cãi không phải mình, bọn họ chẳng tin.
Nhìn thấy bóng người quen phía ngã tư, tôi hét toáng:
“Anh ơi cứu em!”

Tạ Trúc.
Đồng phục phẳng phiu, tay cầm sách. Ai nhìn cũng nghĩ thư sinh ngoan hiền… ngoại trừ tôi và anh trai.
Vì trong mắt anh tôi, Tạ Trúc chỉ có một biệt danh: “chó điên.”

Bọn kia cười khẩy:
“Gọi bừa cũng nhận anh à? Mặt dày thật!”
Chúng túm tóc tôi, chuẩn bị ra tay.

Khoảnh khắc sau, tôi bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Tiếng la oai oái vang lên, Tạ Trúc nhẹ nhàng bẻ cổ tay kẻ kia như bẻ cọng rơm.

“Xin lỗi cô ấy.”

“Dựa vào gì?” bọn chúng gào.

“Dựa vào tôi.”

Lời còn chưa dứt, một mảnh thủy tinh bay vèo tới. Anh giơ tay đỡ, cạnh nhọn cắm thẳng vào mu bàn tay. Nếu không, giờ mặt tôi chắc nát rồi.

Anh trai chạy đến thì Tạ Trúc đã đi xa.
Áo đồng phục quấn tay, máu loang, giọng anh thản nhiên:
“Sau này tan học, nhớ đi cùng anh cậu.”

Tôi cúi đầu cảm ơn.

Anh đi được vài bước, lại ngoái đầu:
“Nếu thật lòng muốn cảm ơn… lần sau đổi cách gọi đi.”

Tôi chết lặng.
Chẳng lẽ mấy lần tôi hùa với anh trai chửi anh là “đồ khốn” đều lọt hết vào tai?

Nhiều năm sau, trong buổi tiệc, anh tôi và Tạ Trúc lại ngồi chung bàn.
Tôi ngồi chen giữa hai người, cảm giác như đang ngồi trên chiến tuyến.

Có người cười đùa:
“Trợ lý mới của Tổng giám đốc Tạ trông giống Tổng giám đốc Trần thật.”

Tôi và anh trai lập tức ngồi thẳng đơ.
Đang vắt óc tìm cớ, thì Tạ Trúc thong thả đáp:
“Chắc mấy người đẹp thường hao hao nhau thôi. Tôi cũng thấy thế.”

…Khoan, “tôi cũng thấy thế” là ý gì?!

Phục vụ rót rượu cho anh trai tôi. Theo phản xạ, tôi đưa tay chặn lại:
“Anh ấy dị ứng cồn!”

Không khí đông cứng trong ba giây. Tôi vội sửa:
“À… ý tôi là Tổng giám đốc Tạ không uống được rượu mà.”

Người đàn ông nâng ly trà, khựng một nhịp:
“Trí nhớ cô tốt thật.”

Tôi đang mừng thầm thì tay bị ấn xuống, ly nước bị đổi đi.
“Cô cũng dị ứng cồn.”

…Giờ thì im phăng phắc, nghe cả tiếng tim mình nhảy loạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.