Anh Vẫn Ngốc Vì Em

Chương 1



Chương 1:

 

Người khác tỏ tình với Thái tử gia Bắc Kinh, anh ném tiền bảo họ biến.

 

Vì tiền, tôi cũng quyết định tỏ tình với anh.

 

“Em thích anh.”

 

Thái tử gia: “Ừ.”

 

Sao lại thế này? Tôi không cam tâm.

 

“Làm bạn trai em nhé?”

 

Thái tử gia: “Được.”

 

Tôi…

1.

Tôi lướt Douyin, thấy có cô gái khoe chuyện tỏ tình với Thái tử gia Bắc Kinh, bị từ chối nhưng vẫn được anh chuyển cho hẳn một vạn tệ.

 

Nhìn qua là biết bịa chuyện, tôi không tin.

 

Ai ngờ dưới phần bình luận lại có cả đám chị em từng tỏ tình với Thái tử gia và thật sự được nhận tiền.

 

Mười, trăm, nghìn, vạn… Hóa ra là thật!

 

Tôi sốt ruột đến mức lăn lộn trên giường, cảm thấy mình vừa bỏ lỡ cả trăm triệu.

 

Ai có WeChat của Thái tử gia không? Cho tôi xin với! Tôi cũng muốn thử xem sao!

 

Không ít người có chung suy nghĩ với tôi, nhao nhao hỏi thông tin liên lạc của Thái tử gia dưới phần bình luận. Tôi chỉ lặng lẽ hóng hớt.

 

Người hỏi nhiều quá, chủ bài đăng bèn lên tiếng:

 

“Mấy chị em đừng có mơ nữa, người ta không kết bạn với người lạ đâu.”

 

Quả nhiên, miếng bánh từ trên trời rơi xuống không đến lượt người thường như chúng tôi.

 

Thôi vậy, vào game chơi cho đỡ buồn.

2.

Vừa online đã nhận được lời mời chơi game, tôi lập tức vào phòng.

 

Bạn chơi của tôi là một cao thủ thực thụ, không nói một lời nhưng vẫn có thể gánh cả team. Chơi cùng anh sướng phải biết, chỉ cần đi dạo trong khe núi cũng thắng.

 

Là người được gánh, tôi rất có ý thức. Không giúp gì được về kỹ thuật thì chí ít cũng phải biết nịnh nọt một chút.

 

Tôi cố ý hạ giọng ngọt ngào, ra sức khen đại thần một trận. Đến khi kết thúc game, cổ họng tôi suýt bốc khói.

 

“Đừng giả giọng nữa, cứ nói chuyện bình thường đi.”

 

Trong tai nghe vang lên giọng nam trầm ấm, nhẹ nhàng như tiếng đàn ngân theo gió.

 

Bình thường tôi chỉ quen lầm lì chơi một mình, đại thần gánh team là chính. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nói chuyện.

 

Tai tôi nóng bừng, giật mình như mèo bị giẫm phải đuôi, giọng lí nhí như muỗi vo ve:  “Vâng ạ…”

 

Ảnh đại diện trang cá nhân của anh là một nhân vật hoạt hình, tôi cứ tưởng anh là trẻ con. Mỗi lần chơi game, tôi đều vắt óc khen lấy khen để, coi như đang dỗ dành một nhóc con.

 

Nhưng giọng nói này rõ ràng không phải của trẻ con, mà giống một anh chàng sinh viên hơn.

 

Nghĩ đến việc vừa nãy mình giả giọng nũng nịu để khen một người đàn ông xa lạ, mặt tôi bất giác đỏ như gấc, lập tức ngoan ngoãn hơn hẳn.

 

Game kết thúc, tôi vội vàng ấn thoát ra màn hình chính. Ai ngờ mạng lag đúng lúc, đơ cứng ngay tại chỗ.

 

Giọng nói dễ nghe kia lại vang lên, lần này nghe ra được sự thận trọng:  “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ sợ em giả giọng mãi sẽ mệt. Anh cũng không giỏi đến mức phải khen hoài đâu.”

 

Tôi xoa xoa vành tai nóng hổi, cố vớt vát chút sĩ diện:  “A a a! Thật ra em không có giả giọng, giọng em vốn dĩ là như vậy đó!”

 

Bên kia im lặng vài giây, rồi lảng sang chuyện khác:  “Chơi tiếp không?”

 

Tôi lặng lẽ rụt tay lại, vốn định ấn thoát ra sảnh chờ. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim.

 

“Chơi.”

3.

“Má ơi! Bao giờ mới đến lượt tớ gặp chuyện tốt thế này?!”

 

Cô bạn cùng phòng vừa lướt Douyin vừa hét ầm lên.

 

Tôi vẫn đang điều khiển nhân vật trong game, thuận miệng hỏi: “Sao thế?”

 

“Nhìn này, nhìn này! Tớ vừa lướt thấy một người tỏ tình với Thái tử gia, bị từ chối nhưng vẫn được anh ta chuyển cho tận một vạn tệ!”

 

“Sao người đó không phải là tớ chứ? Tớ cũng muốn tỏ tình với Thái tử gia!”

 

Cô bạn diễn sâu, gào lên đầy tiếc nuối.

 

Tôi cũng hùa theo hét hai tiếng: “Tớ cũng muốn tỏ tình với Thái tử gia! Huhu!”

 

“Tớ có WeChat của anh ấy này, vừa gửi vào nhóm đấy.”

 

Lúc này, một bạn cùng phòng khác đột nhiên lên tiếng.

 

Cả phòng giật mình: “Ghê nha, hóa ra là phú bà ẩn mình!”

 

Bạn ấy trợn mắt: “Thái tử gia chính là Dư Vọng đó, mọi người không biết à? Tớ với anh ấy chung một câu lạc bộ, còn kết bạn lâu rồi.”

 

Chúng tôi đồng loạt lắc đầu. Đùa cho vui thì được, chứ bảo đi kết bạn thật thì thôi, dẹp ngay.

 

Câu chuyện đến đây kết thúc, phòng ngủ lại trở về trạng thái im ắng. Đúng lúc này, đại thần bỗng lên tiếng:

 

“Em định tỏ tình với Dư Vọng à?”

 

Tôi chết lặng. Mic chưa tắt, anh nghe thấy hết rồi!

 

“Đâu có, em đùa thôi mà…”

 

Sao giọng anh nghe có vẻ hơi thất vọng nhỉ?

 

Leo một mạch lên Vương Giả, tôi chẳng kịp nghĩ gì, chỉ vội nói một câu rồi nhanh chóng thoát game.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.