Tôi là sinh viên đại học mong manh nhưng… sống dai.
Diêm Vương bị tôi chọc đến phát cáu, đành sai thằng con trai ảnh đế xuống trông nom.
Lúc quay show hẹn hò với nó, tôi hạ đường huyết, lăn ra ngất.
Ảnh đế lạnh lùng, mặt lúc nào cũng như tiền mất tật mang, vậy mà ôm chặt lấy tôi, tay run run đút kẹo, nước mắt rưng rưng.
Cư dân mạng cảm động sắp khóc đến nơi.
Chỉ có tôi biết, nó vừa sụt sịt vừa lầm bầm:
“Chị ơi, chị đừng hù em! Cuối năm rồi, sổ sinh tử chốt không nổi nữa đâu!”
Để sống sót qua tuần thi cuối kỳ, tôi thức trắng hai đêm cày luận văn.
Vừa gõ xong dấu chấm cuối cùng, tôi vươn vai một cái… rồi đột nhiên choáng váng.
Trong tiếng gào thét kinh hồn của con bạn thân Thẩm Ninh, tôi lăn ra ngất.
Lúc mở mắt, tôi thấy mình đang… đứng cạnh chính mình. Bác sĩ đang hối hả cấp cứu một “tôi” tim đã ngừng đập.
Diêm Vương khoác áo đen, đi dép lê, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to tướng, lừ lừ tiến tới.
“Lại chết kiểu gì nữa đây?”
Ông ta chìa cái đùi gà ra, chu mỏ:
“Nè, ăn đi, con trai ta mua cho đó.”
Tôi ngồi bệt xuống, thở dài: “Học hành cực quá.”
“Nói tiếng người.”
Tôi cười trừ: “Chỉ vươn vai một cái thôi mà.”
“Chủ yếu là nhớ ông quá chừng.”
Diêm Vương tức sôi máu: “Nhớ cái đầu cô! Một tháng ba lần, cô tưởng đây là khu nghỉ dưỡng chắc?”
“Sổ sinh tử bây giờ lệch sml rồi đây này!”
Tôi vừa định cắn miếng đùi gà, ông ta hất luôn cái tay tôi ra:
“Không cho ăn nữa!”
Hai đứa đang cãi nhau thì một anh trai đeo khẩu trang, dáng người cao ráo bước tới.
Trông hơi quen…
“Ba.” Giọng anh ta trầm trầm, nghe mà muốn xỉu thêm phát nữa.
Tôi phản xạ có điều kiện: “Dạ?” – Ớ không, tôi chỉ kinh ngạc gặp trai đẹp thôi!
Anh ta cười! Lông mày cong cong, mắt long lanh – đúng chuẩn cực phẩm.
Diêm Vương vỗ vai tôi, cười khẩy:
“Giới thiệu chút, đây là Vân Tảo, người trong một tháng chết ba lần.”
“Còn đây là con trai ta, ba tháng tới nó sẽ giám sát cô.”
Tôi với ảnh đồng loạt đơ người.
Cùng thốt lên: “Giám sát kiểu gì?”
Diêm Vương phất tay áo, hừ lạnh: “Sao cũng được! Miễn là trước khi ta nộp báo cáo, con này không được chết thêm phát nào!”
Tiễn ông già về xong, tôi với “Tiểu Diêm” nhìn nhau ngơ ngác.
“Chị, chị nên sống lại đi.”
Ai mà cưỡng lại được trai đẹp gọi mình là “chị” chứ!
Tôi kiên quyết: “Không được, cậu phải nói là: Công chúa, xin hãy sống lại!”
Sau năm phút tim ngừng đập, tôi tỉnh lại.
Một tháng, lập kỷ lục ba lần sống lại.
Thẩm Ninh chăm tôi như trâu suốt ba ngày. Đến hôm xuất viện, có người gõ cửa phòng bệnh.
“Vân Tảo, anh đến đón em xuất viện.”
Tôi ngẩng lên.
Cao ráo, đẹp trai, khí chất ngời ngời, nhìn cứ như cửa thiên đàng mở lối.
Tôi biết anh ta. Cả phòng bệnh cũng biết.
Ca sĩ trẻ tài năng – Nghiêm Hoài Sơn.
Nghiêm… Diêm?
Tôi đánh liều gọi: “Tiểu Diêm?”
Anh ta gật đầu, tự nhiên cầm túi hộ tôi: “Đi thôi.”
Trên đường về, trong xe yên tĩnh đến nỗi tôi muốn rút ngón chân xuống đào hố trốn.
Chính cuộc gọi của Thẩm Ninh đã phá vỡ bầu không khí lúng túng đó.
“Vân Tảo! Cậu biến đi đâu thế hả?!”
“Cậu tìm cách bỏ trốn với Nghiêm Hoài Sơn đúng không?!”
“Chị em ơi! Vừa xuất viện, kiêng khem hộ tôi cái!”
“Mau lên Weibo đi! Cậu nổi rồi!!”
Tôi cười đến phát ngất. Biết trước có hôm nay, tôi đã đầu tư cái điện thoại cách âm tốt hơn.
Cúp máy xong, tôi lảng tránh: “À… nhầm số thôi mà, ha ha.”
Nghiêm Hoài Sơn khẽ mỉm cười, thản nhiên: “Xem Weibo đi.”
Tôi mở Weibo ra, thấy cả hot search nổ banh nóc.
#NghiêmHoàiSơn xuất hiện cùng một cô gái trong bệnh viện
#NghiêmHoàiSơn có tình yêu?
#NghiêmHoàiSơn dịu dàng quá đáng
Tôi lướt một hồi, mới ráp được câu chuyện.
Cảnh anh ta đón tôi bị paparazzi chụp lại.
Là ca sĩ thiên tài, hai mươi ba tuổi đã nổi đình nổi đám, debut năm năm chưa từng có scandal tình ái.
Đây là lần đầu tiên có người chụp được ảnh anh ta ở riêng với một cô gái không phải nhân viên.
Mà thái độ còn dịu dàng đến phát hờn.
Thế là tôi – người không rửa mặt, không chải đầu, bị kéo lên hot search với ảnh cực phẩm.