Tôi bật dậy như bị lò xo , vươn tay giật lại tờ giấy. Nhưng Dư Tư Niên nhanh chân lùi hẳn hai bước, né gọn, rồi hí hửng cúi xuống đọc thật sự.
Tôi hoảng cả lên, tim đập thình thịch. Chưa kịp đọc quá nửa thì soạt! — một bàn tay khác đã nhanh như chớp giật lấy.
Hứa Dịch đứng chắn ngay trước mặt tôi, như một bức tường người, khiến tôi cuối cùng cũng thở phào.
Mặt Dư Tư Niên sầm lại. Dù chỉ đọc được một nửa, anh ta cũng hiểu ngay mình hiểu lầm, nhưng vấn đề là… lúc nãy lỡ to mồm quá, khiến cả lớp quay lại hóng. Giờ bảo rút lại thì mất mặt chết.
Có lẽ định lật ngược tình thế, bịa thêm để nói xấu tôi, nhưng chưa kịp mở miệng thì giọng nói lạnh nhạt của Hứa Dịch đã vang lên trước:
“Dư Tư Niên, quần cậu… chưa kéo khóa kìa.”
Dư Tư Niên lập tức cúi xuống nhìn — rồi khựng lại, nhớ ra hôm nay mình mặc quần thể thao buộc dây, chẳng có khóa nào để kéo.
Mặt anh ta đỏ bừng như gấc chín.
“Cậu bị điên à, Hứa Dịch?!”
Hứa Dịch chỉ hờ hững liếc một cái, rồi đưa tờ giấy lại cho tôi. Ngón tay vừa chạm nhau, cậu ấy khựng nhẹ, giọng trầm xuống:
“Ninh Vi Nhiên, thứ quan trọng thì phải giữ kỹ. Biết chưa?”
Tôi ôm chặt tờ giấy, vô thức gật đầu. Dù chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng rơi vào tay người khác thì đúng là dễ gây hiểu lầm.
Tôi nhìn Hứa Dịch đầy cảm kích, rồi… roẹt một cái xé đôi tờ giấy.
Không biết có phải ảo giác không, mà tôi thấy sắc mặt cậu ấy đen lại ngay lập tức.
Giờ nghỉ trưa, tôi ôm sách tiếng Anh đi tìm Hứa Dịch. Dư Tư Niên ngồi cách đó không xa, ánh mắt dán chặt vào hai chúng tôi.
“Hứa Dịch, hôm qua hẹn rồi nhé, bắt đầu từ tiếng Anh thôi.”
Tôi kéo ghế ngồi cạnh. Hứa Dịch uể oải ngẩng đầu khỏi mặt bàn, lười biếng nói:
“Hay là… ăn cơm trước đi.”
Tôi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu quay lại lấy hộp cơm. Chỉ thấy Hứa Dịch lập tức ngồi thẳng dậy, khóe môi khẽ nhếch khi liếc qua Dư Tư Niên đang gặm bánh mì trông vô cùng thảm.
Tôi thong thả mở nắp hộp, gắp miếng đầu tiên thì—
Rầm!! Một tiếng động khiến tôi giật bắn.
Hứa Dịch nhìn tôi như thể trời sắp sập:
“Cậu!”
Tôi còn chưa kịp hỏi thì cậu ấy đã hằm hằm mở ngăn bàn, lôi ra hai hộp cơm. Bịch một cái, một hộp đặt ngay trước mặt tôi:
“Ăn của tôi.”
Rồi ngồi đối diện, vừa ăn vừa như đang nhai luôn cả oán hận cuộc đời.
Tôi chỉ biết ngơ ngác. Đề khó nhất trong đề thi tôi còn giải được, vậy mà cái tên này thì chịu thua.
Bữa ăn diễn ra bình yên… nếu không tính việc tôi bắt gặp cậu ấy đang len lén liếc mình đến ba lần. Ăn xong, chưa kịp phản ứng thì Hứa Dịch đã xách hộp cơm đi rửa.
Tò mò, tôi thò tay vào ngăn bàn — quả nhiên, một tờ giấy mới.
[Gợi ý thân thiện: Bữa trưa là thời cơ vàng để kéo gần khoảng cách đó~ Chia cơm, ngồi ăn chung, tận dụng tốt nhé Ninh Vi Nhiên! Tóm gọn cậu ta đi!]
Bên dưới còn vẽ một khuôn mặt hoạt hình… xấu đến mức tôi phải câm nín.
“Sao thế?”
Hứa Dịch đưa hộp cơm đã rửa sạch đến trước mặt tôi. Tôi theo phản xạ nhét vội tờ giấy vào túi, nhưng hình như cậu ấy vẫn thấy.
“Chữ ai viết vậy? Xấu thật.” – giọng cậu ấy nhàn nhạt.
Tôi ngẩng lên. Hứa Dịch đang đứng trước mặt, vành tai hơi đỏ, ánh mắt lại lảng tránh.
Tôi thầm nghĩ, theo đuổi người ta thì phải hùa theo họ chứ. “Ờ, đúng là… xấu thật.”
Mặt Hứa Dịch lập tức hết đỏ… chuyển sang hơi tối.
Tôi lấy sách tiếng Anh ra, đặt trước mặt cậu ấy. Hứa Dịch hắng giọng, tự tin đọc:
“Eng-gr-lít!”
Tôi: “…”
“Hứa Dịch, phát âm của cậu… lệch tông quá.”
Cậu ấy im lặng. Ở bàn bên, Dư Tư Niên khẽ bật cười.
Sau một buổi trưa dạy học, tôi mới phát hiện… vấn đề của Hứa Dịch không chỉ là phát âm.
“Hứa Dịch, cậu lấy đâu ra tự tin mà nói sẽ vượt Dư Tư Niên trong bài kiểm tra hả?”
Hứa Dịch liếc sang đối thủ, rồi giơ tay bịt miệng tôi:
“Tôi sẽ học nghiêm túc. Không được lần này thì lần sau.”
Tôi vẫn cố ú ớ nói qua bàn tay cậu ấy:
“Cạu… nấi… còng… nỏi… khổng… đúm… tẹo… nào…”
Như đang niệm chú, khiến cậu ấy giật tay lại ngay, vội lau lên áo mấy lần.
“Tôi ăn xong còn lau miệng cẩn thận mà…” – tôi lẩm bẩm, thấy như vừa bị chê.
Cậu ấy khẽ ho, rồi im thin thít nghe giảng cho đến khi lớp bắt đầu có người vào.
Tôi gập sách đứng lên:
“Hôm nay đến đây thôi nhé.”
Bất ngờ, tay bị kéo lại.
“Ngày đầu tiên của tụi mình đó… cậu không có gì muốn nói sao?” – Hứa Dịch ngẩng đầu hỏi.
Tôi nhìn mái tóc rối bù của cậu ấy, không hiểu sao lại đưa tay xoa nhẹ hai cái:
“Cố lên nhé, ngày mai sẽ tốt hơn.”
Bộp! – Hứa Dịch gục mặt xuống bàn, im re. Tôi ngẩn người, nghĩ chắc cậu ta ngủ mất.
Sáng hôm sau, vừa tới lớp, tôi đã thò tay vào ngăn bàn — số giấy nhắn hôm nay nhiều hơn hai ngày trước cộng lại.
【Ninh Vi Nhiên, cậu đúng là biết cách theo đuổi người ta, nhưng vụ hôn lòng bàn tay khi chưa chính thức yêu thì hơi liều.】
【Tất nhiên, nếu là người mình thích thì làm gì cũng được.】
Tôi nhíu mày — hôn? Khi nào chứ?
Tờ thứ hai:
【Xoa đầu là hành động siêu dễ khiến người ta rung động. Nhưng nếu người ta thấy phiền thì sao? Lần sau đừng… à mà thôi, cứ tiếp tục cũng được.】
【Mai cuối tuần, rủ cậu ấy ra ngoài đi. Bồi dưỡng tình cảm!】