Có lẽ vì đọc quá nhiều nên tôi bắt đầu thấy… mấy dòng này cứ như thể được viết từ góc nhìn của Hứa Dịch vậy.
Nhưng khi tôi quay đầu lại, Hứa Dịch đang chống cằm, lười biếng nhìn lên bảng nghe giảng.
Cảm nhận được ánh mắt tôi, cậu ta quay sang, ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc rồi khẽ nhướng mày, lại quay đi tiếp tục nghe giảng như chưa hề có gì xảy ra.
Tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ ban nãy — chắc chắn không phải cậu ta rồi.
Một người đẹp trai, lạnh lùng, ra dáng “soái ca học đường” như Hứa Dịch sao có thể viết mấy lời vừa ngớ ngẩn vừa… si tình như thế chứ?
So đi tính lại, tôi chỉ rút ra một kết luận duy nhất: đây chắc chắn là tác phẩm của thần tình yêu Cupid, và ngài ấy rảnh tới mức lẻn vào ngăn bàn tôi để nhét giấy.
Chiều tan học, tôi quyết định thử thăm dò.
“Hứa Dịch, mai cậu có rảnh không?”
Bước chân Hứa Dịch khựng lại một nhịp, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh:
“Có chuyện gì sao? Mai tôi hơi bận một chút…”
Tôi chỉ khẽ “ồ” một tiếng rồi gật đầu, không hỏi thêm.
Trên đường về, tôi cứ len lén nhìn sang Hứa Dịch mãi. Đến khi về tới dưới khu nhà, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được:
“Ninh Vi Nhiên, cậu… không có gì muốn nói với tôi à?”
Ánh mắt ấy như đang chờ mong điều gì, khiến tôi hơi chột dạ.
“Hứa Dịch… cậu bị ngứa ở đâu à?”
Tôi thật sự thắc mắc. Không hiểu sao cả đường về cậu ấy cứ đứng ngồi không yên, tay chân loay hoay như đang tìm chỗ gãi.
Sắc mặt Hứa Dịch đen hẳn, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngoài chuyện đó ra, cậu không hỏi gì khác được à?”
Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ nghiêm túc, rồi lắc đầu.
Kết quả là Hứa Dịch… bật cười. Nụ cười vừa bất lực vừa đẹp đến mức khiến tôi suýt mất tập trung.
“Ninh Vi Nhiên, cậu không muốn hỏi kỹ hơn về lịch trình ngày mai của tôi sao? Một chút thành ý cũng không có à?”
Tôi thấy mình cũng hơi thất lễ thật. Đã gợi ý thế thì hỏi thôi:
“Ngày mai cậu có việc gì vậy?”
Hứa Dịch hít sâu một hơi, nói chậm rãi:
“Cũng không có gì quan trọng… Vậy nên, cậu muốn rủ tôi đi hẹn… à không, đi chơi ở đâu?”
Hóa ra cậu ấy không bận! Tôi lập tức phấn khởi:
“Vậy mai tụi mình cùng đi thư viện nha, tiếng Anh của cậu—”
Hứa Dịch quay người bỏ đi luôn, để lại tôi đứng bối rối gọi theo:
“Hứa Dịch, mai cậu có đi không đấy?”
Bóng lưng cao lớn kia chỉ hờ hững ném lại hai chữ:
“Chín giờ.”
Tôi ôm ngực thở phào. Hồi hộp muốn chết, đây là lần đầu tiên tôi rủ con trai đi chơi đấy. May mà Hứa Dịch đồng ý… đúng là người tốt!
Sáng hôm sau, vừa bước xuống dưới nhà, tôi đã thấy Hứa Dịch đứng chờ sẵn.
Cậu ấy mặc áo khoác gió đen, cổ dựng cao, dựa hờ vào bậc thềm nơi khúc cua cầu thang. Mái tóc rũ nhẹ, che nửa trán, để lộ sống mũi cao thẳng — đẹp đến mức… như nhân vật bước ra từ poster phim.
Tim tôi “thình” một tiếng. Nữ Oa ơi, sao bất công thế? Để tôi và một người như “tác phẩm điêu khắc 3D” sống chung một thời đại thế này…
Nghe tiếng bước chân, Hứa Dịch ngẩng đầu, bước chậm rãi về phía tôi.
“Đi thôi.”
Khóe môi cậu ta khẽ cong, mắt lại liếc sang tôi:
“Ninh Vi Nhiên, mặt cậu đỏ gì thế?”
Tôi giật mình, trong đầu vang lên cảnh báo: Không được nói là vì ngại!
“Tôi… nóng thôi. Cậu không nóng à?”
Hứa Dịch không đáp, chỉ quay đi lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng.
“Đội vào.”
Tôi sáng rỡ: “Hứa Dịch, xe cậu ngầu ghê! Mà cái mũ này…”
Cậu ấy đưa tay gõ nhẹ vào mũ của mình — màu đen trắng, trên đó còn in một hình nhỏ y hệt mũ tôi:
“Mua theo bộ… chưa để ai đội bao giờ… mua một tặng một.”
Tôi vô tư khen: “Đẹp thật! Chắc dù té cũng không đau đâu ha!”
Tôi không biết là câu vừa rồi… đã đập nát không khí lãng mạn.
Hứa Dịch thở dài: “Để tôi giúp cậu cài dây—”
Nhưng tôi đã đội xong, còn đang chổng mông chuẩn bị trèo lên xe:
“Có gì khó đâu mà phải giúp?”
Hứa Dịch khựng lại vài giây, hít sâu một hơi, đưa tay xoa trán… à không, vì đang đội mũ nên chỉ có thể ấn mạnh lên mũ.
Tôi không ngờ lại gặp Dư Tư Niên ở thư viện.
Cậu ta ôm cả đống sách, lớn tiếng cãi nhau với bác quản lý:
“Chỉ là một vết bẩn siêu nhỏ thôi mà! Giấy trắng thế, khẽ đụng là dơ rồi, bắt tôi đền — ông định cướp à?”
Bác quản lý nổi cáu:
“Vết nhỏ á? Có ai mượn sách thư viện mà trả lại bên trong… kẹp cả phân gà không?”
Dư Tư Niên nghệt mặt: “Tôi lau tám trăm lần rồi mà ông vẫn ngửi ra được?!”
Bác ấy tự hào đáp: “Nhà tôi nuôi gà đấy! Cái mùi đó mà tôi không ngửi ra mới lạ!”
Tôi: … (Xin lỗi, đoạn này không tìm được chỗ để chen lời.)
Người xem tụ tập càng lúc càng đông, Dư Tư Niên đỏ mặt, luống cuống móc tiền trong túi.