Bí Kíp Tán Trai Trong Góc Bàn

Chương 5



 

Tìm mãi mà vẫn không moi được tờ nào.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Hứa Dịch đã cúi người, gõ nhẹ một cái lên đầu tôi:
“Đi thôi, lại xem náo nhiệt một chút.”

Thấy chúng tôi bước tới, Dư Tư Niên lập tức trợn tròn mắt, cả người như bị bấm nút đứng hình, lúng túng tới mức chân tay thừa thãi.
Nhưng Hứa Dịch thì cứ như không hề thấy cậu ta tồn tại, thong thả quay sang bác quản thư viện:
“Bác ơi, đây là thư viện mà, bác quát to thế… ảnh hưởng văn hoá đọc lắm.”

Nói xong, cậu ấy lấy quyển sách trên bàn lên, liếc qua bìa rồi nhíu mày:
“Quyển có… phân gà này, tôi mua.”

Tôi ngẩn ra — chắc Hứa tổng đọc không nổi cái tựa tiếng Anh dài ngoằng kia rồi. Nhưng mà… ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống đường viền xương hàm của cậu ấy lúc này đẹp đến mức tôi chỉ muốn hô một câu “đẹp trai cứu mạng”.

Dư Tư Niên như bị chạm đúng dây thần kinh, lập tức giật phắt sách lại:
“Mua mua mua cái gì mà mua! Có tiền là giỏi lắm hả?!”

Bác quản thư viện lạnh nhạt chìa tay:
“Vậy cậu mua.”

Năm chữ thôi, mà đánh thẳng vào ví tiền của Dư Tư Niên. Cậu ta đứng hình ba giây, sau đó câm lặng nhét sách trả lại cho Hứa Dịch.

Hứa Dịch rút ví trả tiền, bác quản lý vẫn tiện mồm thả thêm một câu chí mạng:
“Bạn học đẹp trai, em quen bạn học… phân gà này à?”

Khóe môi tôi giật giật — bác ơi, chi bằng dừng ở chỗ “đẹp trai” thôi cũng được mà…

Dư Tư Niên mặt đỏ gay, mắt hoe hoe như sắp bốc cháy tại chỗ.
Hứa Dịch vẫn bình thản quẹt tiền, giọng nhàn nhạt:
“Không quen. Chỉ là tôi chưa từng ngửi phân gà, mua về thử thôi.”

Không khí bỗng đông cứng. Dư Tư Niên từ đỏ mặt chuyển sang xanh tái.
Tôi cố gồng để không phá ra cười, phải nắm chặt tay Hứa Dịch mới giữ được hình tượng.

Cậu ấy cúi mắt liếc sang bàn tay tôi đang bám lấy tay mình, đáy mắt lập tức dịu lại:
“Đi thôi.”

Tấm filter “soái ca học bá” dành cho Hứa Dịch chính thức vỡ tan chỉ sau nửa tiếng học cùng.
Tôi vò đầu bứt tóc:
“Câu này mà chọn A là sao hả trời?!”

Hứa Dịch ngoan ngoãn ngồi nghe tôi giảng, môi khẽ mím, rồi lầm bầm nhỏ như gió:
“Có ai theo đuổi người ta mà hung dữ như cậu đâu… đáng sợ muốn chết.”

Tôi không nghe rõ, chỉ thấy máu nóng sắp dồn lên đỉnh đầu.

Sáng hôm sau, mở ngăn bàn ra chỉ thấy một mảnh giấy:
【Ninh Vi Nhiên, hung dữ thế này thì khó mà cưa đổ trai đẹp lắm đấy.】

Tôi còn đang đen mặt thì có tiếng gõ bàn.
Dư Tư Niên đứng đó, má in rõ dấu bàn tay đỏ chót, đặt một nắm tiền nhàu nhĩ xuống trước mặt tôi:
“Đưa cho cậu ta.”

“Hả?”

“Hôm qua tôi quên mang tiền. Cậu đem trả lại cho cậu ta, tôi không cần mấy thứ bố thí đó.”

Tôi mím môi gật đầu. Rõ ràng cậu ta biết Hứa Dịch hôm qua lên tiếng chỉ để giữ thể diện cho mình, nhưng vẫn không ưa nổi.

Tôi bước tới bàn Hứa Dịch, đặt tiền xuống. Cậu ấy nhìn thoáng qua, đồng tử co lại:
“Tôi không phải loại người đó.”

“Dư Tư Niên đưa mà.”

Sắc mặt cậu ấy đổi nhanh như lật trang sách, lập tức đẩy đống tiền ra xa:
“Đem chỗ khác đi, đống tiền này biết… chửi người đấy.”

Tôi suýt bật cười. Hoá ra cậu ta vẫn để bụng chuyện bị mắng hôm trước.

Kết quả bài kiểm tra nhỏ cuối tuần vừa công bố, cả lớp rúng động.
Hứa Dịch — người giữ vững ngôi vương đội sổ suốt nhiều năm — nay bứt phá vươn lên áp chót.

Trương Dương đứng áp chót bấy lâu nay khóc như mưa: thì ra đứng thứ áp chót cũng có ngày bị đe doạ.

Còn Dư Tư Niên… tụt xuống hạng ba.
Cậu ta đờ đẫn nhìn bảng xếp hạng, chuông vào học reo mà vẫn chưa tỉnh.

Tiết tự học cuối, thầy có việc bận, lớp tự quản.
Tôi cúi đầu học thuộc, nhưng cứ thấy sau lưng nóng rát như bị thiêu.
Quay lại thì chỉ thấy gáy Hứa Dịch.

Có người vỗ nhẹ vai tôi. Là Trương Dương:
“Ninh Vi Nhiên, đổi chỗ với tớ được không? Tớ muốn tám với Trần Niệm Niệm chút.”

Tôi liếc sang — Hứa Dịch đang đổi tư thế ngủ, trông gượng gạo hẳn.
Tôi gật đầu, ôm sách đi xuống cuối lớp.

Trần Niệm Niệm tò mò hỏi:
“Tám gì thế?”

Mặt Trương Dương đỏ như gấc:
“Tớ… muốn hỏi cậu ấy… niềng răng ở đâu.”

Tôi: “…”

 

Trương Dương ôm cái má đỏ ửng in dấu bàn tay, nghiến răng tự nhủ — vì kế hoạch hôm nay, cậu ta đã hy sinh quá lớn. Hứa Dịch, cậu mà không giữ lời thì đừng trách!

Tôi kéo ghế ngồi cạnh Hứa Dịch. Cậu ấy lười biếng ngẩng đầu khỏi bàn, mắt lim dim như vừa tỉnh ngủ.
“Sao cậu lại ngồi đây?”
Tôi chậc lưỡi: “Mới nhích được có một hạng mà đã lăn ra ngủ — tất nhiên tôi phải đến giám sát rồi.”

Hứa Dịch bĩu môi, thong thả kéo ghế lại gần tôi hơn một chút.
Ngay lúc đó, cả lớp bỗng tối om. Tôi sững người.
Tiếng hò hét rần rần vang lên:
“Cúp điện rồi!”

Một luồng hơi nóng phả sát bên má tôi. Lông tơ trên da khẽ rung, lan thành một cảm giác tê tê chảy thẳng vào tim.
“Ninh Vi Nhiên,” giọng Hứa Dịch trầm ấm ngay sát bên tai, “hôm nay cậu định dạy tôi gì đây? Tôi học nhanh lắm đó.”

Tôi lập tức đỏ mặt. Sao… sao lại gần thế này?
Sao… giọng lại dễ nghe đến thế chứ!

Hoảng quá, tôi đưa tay đẩy cậu ấy ra:
“Cậu… đứng xa ra chút! Cúp điện rồi còn học cái gì mà học…”

Tay tôi vừa chạm vào… mềm mềm mà lại rắn rắn.
Hình như… là ngực của Hứa Dịch?
Cảm giác… vừa êm vừa săn chắc… sao tim lại đập mạnh thế này? Đến mức tay tôi cũng rung rung…

Chết rồi, tôi còn bóp nhẹ một cái.
Thiếu niên khẽ rên, rồi đặt bàn tay to ấm áp lên cổ tay tôi.

Lúc này tôi mới hoàn hồn, vội rụt tay lại. Nhưng cổ tay bị siết chặt, không rút được.
“Hứa… Hứa Dịch?”
“Ừ.” Giọng cậu ấy khàn hơn bình thường, còn ấn nhẹ tay tôi xuống.
“Ninh Vi Nhiên, cậu… cảm nhận được không?”
Tôi ấp úng, đầu óc tắt điện như lớp học: “Ừm…”
“Cảm nhận được gì?”
“Tim… tim đập…”
“Rồi sao nữa? Cậu muốn nói gì?”

Tôi nuốt nước bọt, hoảng loạn bật ra câu duy nhất trong đầu:
“Hứa Dịch, cậu… nên dành nhiều thời gian học hơn… đừng suốt ngày đi tập gym nữa…”

Tay tôi được thả ra. Hứa Dịch bật cười khẽ, tiếng cười như bất lực nhưng lại khiến tim tôi càng đập nhanh hơn.

Đúng lúc đó, thầy giáo quay lại, vỗ bàn “rầm” một tiếng:
“Về chỗ ngay! Cho tự học mà biến thành cái gì thế này?!”

Trương Dương với cái má đỏ chót lập tức lủi về chỗ, đổi lại cho tôi.
Hứa Dịch chống cằm, vẫy tay ra hiệu gọi tôi về.
Phía dưới, Trương Dương và một cậu bạn khác đang cãi nhau chí chóe:
“Cậu y như con cáo tinh, phô trương chẳng kém gì nó!”
“Là con công, đồ ngốc!”
Tôi: “…” con trai đúng là khó hiểu thật.

Trường chỉ có tiết tự học tối thứ Tư và thứ Sáu, tan học Hứa Dịch vẫn như thường lệ đưa tôi về.
“Kia… có phải Dư Tư Niên không?” Tôi chỉ vào bóng người phía trước.

Hứa Dịch đang lười bước, nghe vậy lập tức cau mày:
“Sao cậu rành cậu ta thế? Nhìn cái bóng lưng cũng nhận ra?”
Ơ… sao nghe giống ghen vậy ta?

Dư Tư Niên ngồi chồm hổm bên bồn hoa trước cổng trường, mặt tái hơn cả áo sơ mi trắng.
Hứa Dịch kéo nhẹ quai cặp tôi: “Quan tâm làm gì. Thi xong không được lại ngồi đây làm ‘oán phụ’.”

Rồi nghiêng đầu, ánh mắt rực lửa: “Đi thôi. Trên đường về dạy tôi thêm tí nữa. Tháng tới tôi nhất định vượt mặt cậu ta.”

Dư Tư Niên lập tức bật dậy, như vừa được bơm máu gà:
“Cậu đứng áp chót mà còn dám lớn tiếng?! Còn muốn vượt qua tôi? Nằm mơ đi!”
Ngừng một nhịp, cậu ta hùng hồn: “Tôi sẽ vượt qua cả Ninh Vi Nhiên!”

Tôi nhìn Dư Tư Niên phồng mang trợn mắt như gà trống chọi, chỉ biết thở dài — đúng là mỗi lần ghen là biến hình thật.

Hứa Dịch đưa tôi về tận cửa. Tôi đang vẫy tay chào thì ngẩng đầu… thấy mẹ tôi khoanh tay đứng đằng xa, ánh mắt nghiêm như sát thủ.
“Mẹ ơi!” Tôi cười hớn hở chào, còn Hứa Dịch thì như bị sét đánh trúng, đứng chôn chân, hít thở cũng như quên mất.

Mẹ bước lại, liếc cậu ấy:
“Đây là bạn học của Nhiên Nhiên hả?”
Hứa Dịch gật đầu lia lịa, lắp bắp:
“Cháu… chào bác ạ… Ơ… bác ăn sáng chưa ạ?”

…Giữa trời tối gió mát, trăng treo cao, và Hứa Dịch — hỏi thăm bữa sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.