“Giờ thì nhường đường được chưa? Tôi lên nhận giải.”
Hàn Tự Bạch bình thản nói, giọng nhẹ như gió mà mỗi chữ như tát thẳng vào mặt người ta.
Tạ Hoài Niên như bị đá đập trúng trán, đứng đơ tại chỗ một lúc mới hoàn hồn, lùi ra nhường đường như cái máy. Hàn Tự Bạch không vội, thong thả bước lên bục trong tiếng vỗ tay vang dội.
Nhưng đằng sau, một cơn bão nội tâm đang gào thét dữ dội trong đầu Tạ Hoài Niên. Anh ta giật ngược lại, nhào đến trước mặt tôi, mắt trợn như bị tụt huyết áp:
“Chu Du! Có phải cô giở trò gì không? Công ty tôi sao lại không đứng nhất được?!”
Vừa nói vừa gào, tay lật nhanh bản số liệu như đang tìm vé số trúng độc đắc:
“Có phải cô lấy dự án của công ty tôi đưa cho hắn ta không? Không thì sao hắn vượt được tôi?!”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta như đang xem khỉ phát tác giữa hội chợ.
Anh ta thấy tôi không nói gì thì tưởng trúng tim đen, mặt mày bừng bừng khí thế “bắt gian tại trận”, gào lên như thể mình là nạn nhân vĩ đại nhất thập kỷ:
“Tôi yêu cầu kiểm tra lại doanh thu và lợi nhuận! Phải kiểm tra! Không kiểm tra thì không phục!”
Ở hậu trường, có người nghe không nổi, thì thầm:
“Ủa? Mấy năm trước anh ta đứng nhất ai có đòi kiểm tra gì đâu. Giờ người khác thắng thì nhảy dựng lên. Thua mà không nổi à?”
Sắc mặt Tạ Hoài Niên lúc đỏ, lúc trắng, đổi màu như đèn nhấp nháy Noel.
Còn mấy người vừa nãy xúm vào nịnh nọt thì lập tức quay xe không phanh:
“Giám đốc Tạ, anh thua rồi thì chịu đi, chứ ráng lật bài thế này thì… lật mặt luôn rồi đó!”
“Lúc anh đứng đầu người ta đâu nói gì, giờ không tới lượt thì lại la làng? Mắc gì Hàn tổng phải chơi chiêu với anh chứ!”
Hàn Tự Bạch vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, giọng điềm đạm:
“Tôi thì không sao. Nếu giám đốc Tạ cần kiểm tra lại để tâm phục khẩu phục, thì cứ kiểm tra. Tôi chờ.”
Dữ liệu lập tức được chiếu lên. Cả hội trường nín thở.
Tạ Hoài Niên dán mắt vào màn hình, cố tìm lỗi như tìm vết mực trong luận văn. Nhưng tìm hoài chỉ thấy… sự thật đau lòng. Khoảng cách rõ rành rành, không lách đâu cho được.
Mặt anh ta xị xuống như bánh bao hấp bị xẹp.
Đúng lúc ấy, An Linh Linh – người luôn đúng lúc sai thời điểm – chỉ tay vào hai đơn hàng:
“Hai dự án này có vấn đề! Rõ ràng giám đốc Tạ là người phê duyệt, sao lại thành của công ty Hàn Tự Bạch?!”
Tạ Hoài Niên như vớ được cọng rơm giữa biển dữ, mắt sáng rỡ:
“Chu Du, cô còn gì để chối nữa?! Rõ ràng là cô lấy đơn hàng công ty tôi mang đi!”
Tôi lôi điện thoại ra, mở ngay bản lưu dự án, kèm theo nhật ký chỉnh sửa thời gian thực:
“Hai đơn này là do tôi lên kế hoạch và đàm phán. Lúc đó tôi đã rời khỏi công ty anh rồi. Phê duyệt gì ở đây?”
An Linh Linh giãy nảy lên:
“Còn lâu! Lúc đó cô vẫn là nhân viên nhà họ Tạ, chưa bị sa thải! Đơn hàng đương nhiên thuộc về chúng tôi!”
Tạ Hoài Niên ôm Linh Linh, bám chặt như đang… diễn cảnh ‘gió thổi cây nghiêng’:
“Cô tưởng hủy hôn là xong à? Hai dự án hàng chục triệu này cô không thể mang đi tặng cho tình nhân được!”
Câu này vừa thốt ra, cả hội trường đổi sắc mặt. Không phải vì chuyện tiền, mà vì câu “tặng cho tình nhân” nó… ngu một cách kiên định.
Tôi vẫn giữ bình tĩnh, bấm chiếu đoạn video giám sát:
“Lúc tôi đưa dự án lên nhờ duyệt, anh đang ngồi… dạy An Linh Linh cách dùng PowerPoint. Thậm chí còn chưa ký xác nhận. Tôi đi bàn hợp đồng xong quay về thì bị sa thải. Dự án chưa kịp lưu vào hồ sơ.”
Màn hình hiện rõ cảnh hai người đang quấn lấy nhau sau tấm rèm văn phòng, cả khán phòng vỡ oà. Còn An Linh Linh với Tạ Hoài Niên thì cuống cuồng tìm cách tắt clip như mèo sợ nước.
Không còn cách nào vặn vẹo, họ chỉ biết nghẹn họng, định chuồn cho lẹ.
Nhưng Hàn Tự Bạch lên tiếng:
“Khoan đã. Hai người mới vu khống công ty tôi ăn cắp mà đi à? Giờ thì đến lượt nói về dự án mà các người ăn cắp của Chu Du, chứ nhỉ?”
Anh lấy ra bản nháp đề án và thiết kế:
“Dự án này là do Chu Du ký hợp đồng với Tập đoàn Việt Phong. Vậy mà bị các người tính luôn vào doanh thu của nhà họ Tạ. Lúc đó cô ấy còn chưa bị sa thải mà.”
Anh cười nhẹ:
“Chuyện này, chắc nên tính sổ cho rõ ràng chứ?”
Lúc này, Tạ Hoài Niên đã không còn mặt mũi nào để ngẩng đầu, vẫn cố vùng vẫy một chút danh dự cuối cùng:
“Đó là dự án của Linh Linh! Là Chu Du ăn cắp của chúng tôi!”
Hàn Tự Bạch liền rút ra bản phác thảo, tài liệu, và cả slide thuyết trình — combo “vả mặt chuẩn chỉnh”.
“Không biết giám đốc Tạ có mang theo bản nháp nào làm bằng chứng không?”
Anh quay sang An Linh Linh, chìa tay đầy lịch thiệp nhưng sắc bén:
“Linh Linh, chẳng phải em nói em đã thức trắng hai đêm để làm dự án này à? Đưa bằng chứng ra đi, cho mọi người chiêm ngưỡng công trình tâm huyết nào.”
An Linh Linh hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ kiêu hãnh:
“Chỉ có loại ăn trộm như cô ta mới lưu bản nháp. Tôi làm gì cũng làm một lần cho xong!”
Cả hội trường bật cười. Một người còn phụ hoạ:
“Ghê ha, chắc là ‘thiên tài năng suất’ tái thế!”
Tôi cười khẽ:
“Ý cô là… hơn 50 trang tài liệu, 40 trang slide, cô gõ một lèo không sai chính tả nào, khỏi cần bản nháp? Cô làm người khác tự ti quá đấy.”
“Không có!” cô ta gằn giọng.
Không chịu nổi nữa, cô ghé sát tôi, trừng mắt thì thầm:
“Chu Du, nếu cô dám tranh dự án này với tôi, tôi sẽ tung ảnh xấu của cô lên khắp mạng!”
Tôi mỉm cười, bấm chiếu đoạn video giám sát ngày hôm đó, kèm cả lời đe doạ nguyên văn:
“May mà công ty có gắn camera có ghi âm. Giọng cô rõ lắm đấy, Linh Linh.”
Cô ta cứng họng, mặt tái mét, rồi ôm túi xách tháo chạy.
Tạ Hoài Niên đứng chôn chân. Lúc này mới biết mình bị cô nàng ‘thiếu kế hoạch, thừa tự tin’ kia lừa, sắc mặt khó coi như vừa uống nhầm giấm.
Cuối cùng, anh ta chỉ còn cách nghiến răng thừa nhận:
“Hàn Tự Bạch giỏi hơn…” nói xong liền quay đi, không quên liếc tôi bằng ánh mắt “tôi sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa”.
Tôi lơ đẹp ánh mắt đó, cùng Hàn Tự Bạch rời khỏi hội trường để bàn chuyện hợp tác với nhà đầu tư lớn.
Còn Tạ Hoài Niên giờ như bị rút pin — quay về tìm An Linh Linh, tức tới mức bóp cổ cô ta ngay tại chỗ:
“Cô không nói là mình thức hai đêm làm dự án sao? Cô dám gạt tôi?!”
An Linh Linh mặt đỏ như cà chua, giãy nảy:
“Hoài Niên… buông tay… em có thể giúp anh gặp Chủ tịch S! Em từng gặp ông ấy rồi! Nhiều lần!”
Tạ Hoài Niên nghe đến ba chữ “Chủ tịch S” thì lập tức thả tay. Mắt anh ta loé lên ánh sáng của lòng tham phục sinh.
Chỉ cần gặp được Chủ tịch S — “cá mập đầu tư” của giới tài chính — trước Hàn Tự Bạch thì dù hôm nay thua cũng có thể lật kèo lại sau.
An Linh Linh liền chi mạnh tay, thuê người dò thông tin, rồi cùng Tạ Hoài Niên nấp trong nhà vệ sinh cạnh phòng VIP..
Bởi ông S đi đâu cũng bao trọn không gian, không nấp kiểu ninja thì không gặp được.
Đến giờ hẹn, hai người chỉnh trang lại quần áo, mặt mũi đầy kỳ vọng, tự tin gõ cửa phòng VIP bước vào…
Rồi… đứng hình tập thể.
Tôi đang ngồi cùng Hàn Tự Bạch và Chủ tịch S, chén tôm hùm nướng trong tay vẫn chưa kịp chấm mù tạt.
Tạ Hoài Niên trợn mắt:
“Chu Du?! Các người đã gặp ông ấy từ hôm qua rồi? Còn không biết xấu hổ mà bám theo mối này nữa à?!”
“Cô đã giành của tôi hai mươi triệu đơn hàng rồi, sao còn định giành luôn cả ông S?!”
Tôi chỉ thở dài. Chưa kịp nói, An Linh Linh đã phi thân tới, tay gần như nắm luôn tay Chủ tịch S:
“Chủ tịch S! Ngài còn nhớ cháu không? Năm cháu học đại học, ngài đến trường trao tua tốt nghiệp cho cháu đó ạ!”
Tạ Hoài Niên thở phào, nghĩ: “Được rồi, vậy là quen mặt, có cửa!”
Anh ta lập tức chen lời, giọng hào hứng như sắp vạch tội phản quốc:
“Chủ tịch S, nếu ngài quen Linh Linh, vậy để tôi nói thẳng — Chu Du là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp!”
“Cô ta từng làm ở công ty tôi ba năm. Vừa chia tay tôi là quay sang quyến rũ ông chủ công ty đối thủ, mang luôn hợp đồng 20 triệu sang cho hắn!”
“Nhờ thủ đoạn thấp hèn như thế mới giành được vị trí số một. Ngài mới vào khu vực này, tôi không muốn ngài bị lừa!”
Chủ tịch S — Sử Vũ Ân — nghe tới đây, ánh mắt chợt sáng rực:
“Ồ? Cậu nói thật chứ? Hai người họ thật sự đang hẹn hò à?”