Chân Tình Không Dành Cho Kẻ Ngoại Tình

Chương 4



Thấy có cơ hội lật ngược thế cờ, Tạ Hoài Niên càng nói càng sung, dựng chuyện như thật trăm phần trăm.

Hắn nói tôi cướp ba dự án của công ty hắn nên mới leo lên được vị trí số một trong ngành.

Lại bảo nhà tôi bị dột nước nên mới phải “miễn cưỡng” mời Hàn Tự Bạch dọn tới ở chung.

Rồi thì kể lể tôi lợi dụng công việc để “tình chàng ý thiếp”, khiến hắn vì quá đau lòng mà huỷ hôn.

Nói trắng ra, tất cả những chuyện hắn và An Linh Linh làm, giờ đều do tôi “đạo diễn”, còn hắn chỉ là nạn nhân trắng trong, thơ ngây bị tổn thương vì tình!

Tôi nghe mà chỉ muốn ói.

Không nhịn được nữa, tôi đập mạnh ly rượu xuống sàn, rượu văng tung toé như chính cái cơn giận đang sôi sùng sục trong lòng:

“Anh thôi ngay đi, Tạ Hoài Niên! Vu khống cũng phải biết chừa đường lui chứ! Người ngoại tình là anh, chứ không phải tôi. Đừng ở đây diễn trò lật mặt!”

Tôi quay sang Chủ tịch Sử Vũ Ân, trấn an bằng một câu dứt khoát:

“Ông đừng nghe mấy lời bịa đặt lắt léo của hắn.”

Ông gật đầu, rất phối hợp ra hiệu cho nhân viên tiễn hai kẻ diễn dở kia ra khỏi phòng.

Tạ Hoài Niên không tin chỉ một câu nói của tôi lại khiến ông Sử gật đầu. Hắn vùng vằng, cố cứu vãn:

“Chủ tịch Sử, ông đừng bị lừa! Hai người họ chỉ đang cố moi vốn từ ông thôi!”

Sử Vũ Ân nhún vai, bình thản:

“Tôi thích thì tôi đầu tư, không vì ai cả.”

Tạ Hoài Niên thấy nói gì cũng vô ích, bèn đẩy An Linh Linh ra:

“Ông không tin tôi thì cũng phải tin Linh Linh chứ?”

An Linh Linh lập tức tiếp lời, mắt sáng rỡ như thể sắp tung ra bằng chứng tối thượng:

“Tôi đảm bảo mọi lời anh Hoài Niên nói đều là thật! Chu Du sang công ty khác là nhờ thân thể!”

Không khí xung quanh bỗng tụt nhiệt độ thê thảm, lạnh đến mức có thể đông đá được cả cái đầu nóng nảy của cô ta.

Tôi bèn bảo phục vụ tiễn hai người “tự tin hơi quá” ấy ra ngoài.

Nhưng Tạ Hoài Niên vẫn cố bám víu như cây chuối rễ trồi:

“Chủ tịch Sử, với quan hệ giữa ông và Linh Linh, sao chúng tôi phải lừa ông?”

“Quan hệ gì cơ?”

Sử Vũ Ân nghiêng đầu nhìn An Linh Linh, cố gắng nhớ lại.

Phải đến khi trợ lý nhắc khẽ, ông mới vỗ trán:

“À, cô sinh viên họ An từng được tập đoàn tài trợ?”

Mặt ông lập tức trầm xuống, lệnh đuổi khách phát ra không chút lưu tình.

An Linh Linh lại tưởng ông nhận ra mình là tín hiệu thành công, lập tức hét lên như đang đứng trước toà:

“Tôi lấy nhân cách ra đảm bảo! Hợp tác với nhà họ Tạ mới là con đường đúng đắn! Chu Du chỉ là loại đàn bà lẳng lơ, không đáng tin!”

Sử Vũ Ân cau mày, giơ tay ra hiệu dừng.

Cô ta tưởng ông đã dao động, nào ngờ…

“Chát!”

Trợ lý của ông tát thẳng vào mặt cô ta một cú như trời giáng.

Sử Vũ Ân không còn là vị Chủ tịch nho nhã như mọi người vẫn thấy nữa, giọng ông trầm thấp mà đanh thép:

“Tôi đã nhịn hai người đủ rồi. Vu khống người khác cũng phải có mức độ. Nếu còn ai dám mở miệng nói xấu con gái tôi nửa câU, tiền tài trợ, trả hết. Còn công ty các người? Không cần tồn tại nữa.”

Tạ Hoài Niên đứng chết trân, ngước lên nhìn tôi như thể linh hồn đã bay đâu mất:

“Cái gì? Chu Du là… con gái ông? Nhưng… cô ấy họ Chu mà?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, không biểu cảm, không thương tiếc:

“Tôi theo họ mẹ.”

Tạ Hoài Niên lúc này không còn sức vùng vẫy, để mặc nhân viên phục vụ lôi cả hắn và An Linh Linh ra ngoài như kéo bao rác hết hạn.

Trước khi đi, hắn vẫn lẩm bẩm như bị lỗi hệ điều hành:
“Sao… sao có thể như vậy được…”

Thật ra ban đầu, ba tôi đến dự đại hội cũng chỉ mang tâm thế “nghe cho vui”, đúng kiểu khách mời ngồi ăn ké, coi con gái có lớn mà không có khôn không.

Tôi từng nói rõ với ông: dịp này sẽ “giới thiệu người yêu, gặp mặt gia đình, tiện thể xin vốn luôn thể”. Một công ba việc, chẳng dại gì không tận dụng.

Ai ngờ đâu, “con ghẻ” An Linh Linh bất ngờ nhảy vào phá đám, làm tan nát mọi kế hoạch mà tôi đã vẽ ra từ trước cả tháng.

Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà “mai mối” nữa, quay sang đẩy Hàn Tự Bạch lao đầu vào chạy KPI với tốc độ tên lửa.

Chiều hôm qua, ba tôi lôi tôi tra khảo gần hai tiếng, nhưng không moi được thông tin gì, tôi kiên quyết giữ im lặng .

Nhưng đến hôm nay, nhờ “màn kể chuyện ly kỳ có yếu tố tâm linh” của Tạ Hoài Niên, ông đã lờ mờ nhận ra .

Sau bữa ăn, Hàn Tự Bạch trình bày với ông về định hướng phát triển công ty, dự án đang chạy và lợi nhuận hiện tại rõ ràng, chuyên nghiệp, và dĩ nhiên, không quên nhấn mạnh cụm từ “sinh lời cao”.

Tôi không chen vào, để ông tự quyết. Và ông quyết thật, gật đầu đầu tư ngay.

Trước khi đi, ông kéo Hàn Tự Bạch ra một góc, thì thầm điều gì đó. Xong rồi mới quay sang tôi, nhìn đầy xúc động:

“Ngày xưa ba lo kiếm tiền quá mà bỏ bê cảm xúc của mẹ con. Giờ muốn bù cũng chẳng còn cách… Nghe nói mẹ con đang ở Maldives. Ba đi trước nha, Tiểu Du. Có gì nhớ gọi.”

Vừa dứt câu, ông chuyển sang chế độ “gọi mã hóa”, chỉ nói riêng với Hàn Tự Bạch:

“Mọi chuyện thành hay không… trông cậy vào cháu, Tiểu Hàn.”

“Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức, thưa chú!”

Tôi nghi ngờ nhìn sang:

“Hai người nói cái gì mờ ám vậy?”

Hàn Tự Bạch thu lại nụ cười:

“Chú bảo, cố gắng phát triển công ty cho lớn mạnh… để tiện tay đập chết Tạ Hoài Niên luôn.”

Về phía Tạ Hoài Niên, sau vụ “tự tay bôi tro trát trấu lên mặt mình” ở buổi gặp mặt, hắn tự nhốt trong phòng suốt hai ngày.

Trong đầu hắn cứ tua đi tua lại câu của Hàn Tự Bạch:

“Chính anh tự tay ném đi con át chủ bài của mình.”

Càng nghĩ, hắn càng sôi máu.

Công ty hắn một tay gây dựng từ con số không, dự án nào cũng từng bước lăn xả kiếm về. Tại sao lại nói tôi mới là át chủ bài?

Điên tiết, hắn gọi An Linh Linh đến, cầm bản đề án “tuyệt tác để đời” của cô ta về dự án hợp tác y tế liên tỉnh. Xem qua vài lần, hắn vẫn thấy có gì đó là lạ. Nhưng thôi kệ, thời gian đâu mà lo xa, Hàn Tự Bạch đang tăng tốc, mình mà không chạy thì thành khán giả mất!

Thế là hắn xách vali, mang bản đề án bay thẳng tới tỉnh A, mất bảy tiếng. Nhưng vừa tới nơi, đàm phán lại suôn sẻ đến kỳ lạ.

Về đến nhà, hắn phấn khởi dặn An Linh Linh:

“Ra ngoài ký hợp đồng dễ thế này, bộ phận kinh doanh đúng là ăn hại. Giảm lương toàn bộ theo tỷ lệ cho tôi.”

Đợt điều chỉnh như một cú đấm thẳng vào mặt đội ngũ nhân sự. Một loạt đơn nghỉ việc được nộp lên, kèm theo những bài bóc phốt nảy lửa trên các nền tảng tuyển dụng:

“Giới hạn thời gian đi vệ sinh, công tác chỉ được hoàn tiền ghế cứng tàu hoả, tiếp khách thì phải móc ví cá nhân nếu lỡ tay chi hơn 250 tệ!”

Thậm chí có tin đồn rằng:
“Để tiết kiệm nước, công ty đã ngắt luôn máy lọc. Ai khát thì tự chịu!”

Vài người vì chưa tìm được việc mới, đành ôm chai nước lọc từ nhà đến, sống kiểu “đóng phim sinh tồn” mỗi ngày.

Thế rồi đến hạn giao hàng cho thành phố A. Tạ Hoài Niên tự tin điều xe tải đến, chất đầy hàng y tế, chỉ chờ giao là nhận được khoản thanh toán khổng lồ.

Thương vụ này ban đầu định giá 50 triệu, giờ phía đối tác sẵn sàng chi 150 triệu! Một cú ăn ba thần thánh! Hắn đã mường tượng cảnh vượt mặt Hàn Tự Bạch, lên báo bìa sau tạp chí Forbes.

Hắn ngồi chờ cuộc gọi xác nhận hàng đến nơi…

Nhưng…

“Alo, chào anh Tạ. Tôi gọi từ Sở Y tế thành phố A. Lô hàng của anh… bị trả về hết rồi.”

Hắn sững người.

“Cái gì cơ?”

“Tất cả đều là hàng giả, hạn sử dụng bị sửa lại. Chúng tôi đã chuyển hồ sơ sang cơ quan điều tra.”

Giữa trưa hè, nhiệt độ ngoài trời gần 40 độ.

Mà sống lưng Tạ Hoài Niên…

… lạnh ngắt


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.