Chàng Hồ Ly Của Em

Chương 1



01

Năm tôi bảy tuổi, có một gia đình lạ chuyển đến khu nhà. Cả nhà ba người ai cũng đẹp, nhưng nổi bật nhất là cậu con trai.

Cậu nhóc ấy có đôi môi đỏ hồng, hàm răng trắng đều, xinh đẹp hơn cả con gái.

Chỉ tiếc là tính cách lại lạnh lùng, chẳng thích nói chuyện.

Người miền Bắc chúng tôi thì vốn nhiệt tình, mà tôi thì càng không phải ngoại lệ. Thế là tôi cứ bám lấy Tô Tư Ngôn chơi suốt ngày.

Dù tôi làm gì, cậu ấy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách. Ngay cả khi chơi trò gia đình, tôi cũng chẳng ngại ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo ấy, hôn chụt một cái.

Cậu ấy giật mình mở to mắt, ngây ra như phỗng, quên luôn cả việc đẩy tôi ra.

Một lúc sau, giọng non nớt run rẩy vang lên:
“Tiết Nhạc Nhạc, cậu… đang làm gì vậy?”

Tôi ngẩng đầu, thản nhiên đáp:
“Hôn cậu đấy. Chúng ta đang chơi trò gia đình mà, cậu đóng vai chồng tớ.”

Cậu ấy cắn chặt môi, vẻ mặt xấu hổ pha lẫn tức giận, trông cứ như cô vợ nhỏ bị trêu chọc.

Bực quá, tôi đánh nhẹ vào người cậu ấy:
“Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa! Làm chồng thì phải hôn vợ chứ. Tớ còn từng thấy mẹ tớ hôn bố tớ nữa cơ.”

Cậu ấy cúi đầu im lặng, đôi tai đỏ bừng như sắp bốc khói.

Nhìn bộ dạng đó, tôi lại càng tức hơn. Không lẽ cậu ấy không muốn chơi với tôi?

Tôi chống nạnh chỉ tay vào cậu ấy:
“Được thôi! Từ giờ tớ không chơi với cậu nữa, tớ sẽ chơi với Lê Cẩn nhà bên!”

Tôi thật sự nghĩ Tô Tư Ngôn ghét tôi.

Ấy thế mà kỳ lạ thay, mỗi lần tôi chơi trò gia đình với Lê Cẩn, vừa định hôn bạn ấy thì cậu ấy đột nhiên lao đến, bịt miệng tôi rồi kéo tôi về nhà.

Từ đó, Tô Tư Ngôn như biến thành người khác.

Với người ngoài, cậu ấy vẫn lạnh lùng, nhưng với tôi thì không còn im lặng nữa, thậm chí còn lắm lời hơn cả mẹ tôi.

Ngày nào cũng líu lo bên tai tôi:
“Con gái không được hôn bừa bãi con trai.”

“Cho dù có hôn, cũng chỉ được hôn mình anh trai thôi.”

“Nghe rõ chưa?”

02

Những lời đó, tai tôi nghe đến chai lì rồi.

Tôi bực cậu ấy đến phát ngán.

Lên cấp ba, Tô Tư Ngôn càng ngày càng đẹp trai.

Chàng trai cao gầy, mặc đồng phục trắng xanh, tay áo vô thức xắn lên để lộ cổ tay trắng muốt, ngón tay thon dài, mạch máu nổi lên nhàn nhạt.

Ngũ quan tinh tế như được tạc từ khuôn mẫu, đôi mắt phượng hờ hững càng khiến cậu ấy thêm phần lạnh lùng.

Không cần nói cũng biết, cậu ấy chính là hotboy của trường. Nữ sinh thích cậu ấy nhiều không đếm xuể.

Mỗi lần nghe ai đó than phiền:
“Tô Tư Ngôn lạnh lùng quá, khó gần thật đấy…”

Tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Lạnh lùng á?

Cậu ấy mà lạnh lùng?!

Cậu ấy như Đường Tăng ấy, suốt ngày lải nhải bên tai tôi chuyện giữ khoảng cách với con trai. Nhiều lúc tôi chỉ muốn cầm vỉ đập ruồi phang cho một cái.

Có lần, bố mẹ tôi không có nhà. Đúng lúc đó lại mất điện.

Nóng nực quá, tôi mặc đại đồ ngủ cho mát rồi chạy sang nhà Tô Tư Ngôn.

Chỉ tính ngồi ké chút thôi, đợi có điện rồi về.

Tô Tư Ngôn thắp nến, liếc tôi một cái. Bỗng dưng mặt cậu ấy đỏ bừng.

Tôi cúi xuống nhìn, ôi trời đất ơi.

Tôi đang mặc váy ngủ.

Đã thế còn nằm dài trên bàn, phần ngực thì… hở hững.

Lớn rồi, tôi cũng biết sơ sơ chuyện nam nữ.

Tôi giật mình định đứng dậy chỉnh lại quần áo.

Nhưng đúng lúc đó, tôi thoáng thấy sau lưng Tô Tư Ngôn… có thứ gì đó trắng trắng, xù xù.

Hình như là… đuôi của cái gì đó?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.