Ở miền Bắc chỗ tôi, ban đêm hay có mấy con vật kỳ lạ chạy vào nhà.
Tôi vốn gan lì, chẳng sợ mấy thứ đó, bèn quay sang nói với Tô Tư Ngôn:
“Đứng im đấy, để tớ xử lý.”
Tôi từ từ đứng dậy, nhắm vào cái đuôi trắng xù kia, chậm rãi đưa tay ra chộp lấy.
04.
Nhưng đúng lúc sắp chạm vào, Tô Tư Ngôn đột ngột thổi tắt nến, rồi lao vút vào phòng như tên bắn.
Rầm!
Cửa bị khóa trái.
Tôi đứng ngoài cửa, tức đến mức mắng:
“Cái gan của cậu đúng là bé hơn hạt đậu! Sau này mà cậu lấy được vợ, con tớ sẽ mang họ cậu!”
Ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng có gì nổi bật.
Tôi dù gì cũng là con gái, gan lì thì gan lì, nhưng cũng không đến mức nhẫn tâm bỏ người ta lại một mình ngoài này!
Đúng là đồ thiếu đức!
Tôi bực bội quay về nhà.
Vẫn là Lê Cẩn tốt hơn!
Lê Cẩn đúng chuẩn trai Bắc: cao to, tóc đầu đinh, tính tình thẳng thắn. Chỉ tiếc là từ hồi cấp hai, cậu ấy theo bố mẹ chuyển đi nơi khác.
Nếu Lê Cẩn còn ở đây, chắc chắn sẽ không để tôi một mình thế này!
Trùng hợp làm sao, khi tốt nghiệp đại học, Lê Cẩn thi đỗ công chức và xin về quê làm việc.
Nhìn thấy Lê Cẩn, tôi mừng quá, lao tới ôm chặt:
“Cậu bạn, cuối cùng cũng nhớ đường về rồi hả?”
Lê Cẩn đứng đơ ra, vành tai đỏ ửng thấy rõ.
Cậu ấy ngượng ngùng gãi đầu, chưa kịp nói gì thì từ phía sau, Tô Tư Ngôn đã lạnh lùng bước tới.
Cậu ấy siết chặt quai hàm, ánh mắt sắc lạnh, ánh lên cơn ghen không thèm che giấu.
Như bị chọc trúng giới hạn, Tô Tư Ngôn kéo mạnh tôi lại:
“Ôm, ôm, ôm! Cậu tính dính chặt vào cậu ta luôn hả?”
Gương mặt thanh tú giờ đây đượm vẻ giận dữ.
Tôi liếc cậu ấy một cái, bực mình:
“Trẻ thế mà mãn kinh à?”
Cậu ấy không đáp, chỉ nhìn Lê Cẩn bằng ánh mắt tối sầm.
Ánh mắt ấy… như thể ai đó vừa động vào đồ của cậu ấy vậy.
Lê Cẩn cũng chẳng vừa, trừng mắt nhìn lại.
Không khí đột nhiên nặng nề, ngột ngạt.
Chỉ cần một câu nói nữa thôi, có thể bùng nổ xung đột.
May sao, bố mẹ tôi gọi vào ăn cơm, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Để chào đón Lê Cẩn, bố mẹ làm hẳn một bàn toàn món Bắc cùng một chai rượu trắng lâu năm.
Lê Cẩn cùng bố tôi cụng ly rôm rả.
Tô Tư Ngôn xưa nay không uống rượu, nên bố tôi cũng không rót cho.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao, Tô Tư Ngôn lại đòi uống.
Uống một cách… cạnh tranh.
Cậu ấy uống rượu với Lê Cẩn, uống nhanh, uống dứt khoát, như thể muốn phân thắng bại.
Người bình thường trầm ổn là thế, giờ lại uống đến mức hoang dại.
Tửu lượng của Tô Tư Ngôn kém, uống chẳng bao lâu đã say khướt, mắt lờ đờ rồi gục xuống bàn.
Bố mẹ tôi bảo tôi đưa cậu ấy về nhà.
Lê Cẩn định đứng dậy đỡ cậu ấy, nhưng bố tôi vỗ vai, ấn cậu ấy ngồi xuống:
“Không sao đâu, con gái bác khỏe lắm. Lo được. Ngồi xuống uống tiếp nào!”
Tôi cầm tay Tô Tư Ngôn, vừa kéo vừa lôi về.
Vứt cậu ấy lên giường, tôi tính quay đi thì cậu ấy bất ngờ kéo tôi lại.
Trong ánh đèn vàng mờ ảo, làn da trắng lạnh của cậu ấy vì rượu mà ửng hồng.
Tô Tư Ngôn say lờ đờ, đôi mắt mơ màng, kéo tôi sát vào lòng.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị bế lên ngồi trên đùi cậu ấy.
Hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, giọng nói khàn khàn, mang theo chút dụ hoặc:
“Tớ thích cậu… sinh một bé cáo đi…”
…Cái gì cơ?
Bé cáo?!
Tôi sững người.
Tưởng cậu ấy say nói nhảm, nhưng khi cậu ấy nới lỏng cúc áo sơ mi, thứ xuất hiện sau lưng khiến tôi chết đứng.
Một cái đuôi cáo trắng muốt, mềm mại, đang khẽ phe phẩy.