Chu Doãn Đông là kim chủ của tôi, nhưng tôi ghét cay ghét đắng hắn.
Sạch sẽ đến phát bệnh, lạnh lùng như băng, hở chút lại thích dùng “bạo lực gia đình”.
Tôi từng bỏ trốn mười tám lần, lần nào cũng bị tóm.
Đến sinh nhật 25 của hắn, một cô bé làm thêm lỡ làm đổ bánh kem vào tay hắn.
Tôi tưởng hắn sẽ nổi bão, ai ngờ lại hắn nhẹ nhàng dỗ dành cô bé.
Lòng tôi chua chát: “Được lắm, giờ mình chạy chắc chắn anh ta cũng chẳng thèm đuổi nữa.”
Thế là tôi ném que thử thai, để lại mảnh giấy nhỏ:
“Người ta nói đàn ông 25 là thành ông chú 60, tạm biệt nha ông già, bà đây không hầu nữa!”
Lần đầu tôi giận anh.
Thề một tuần không thèm nói chuyện.
Ai ngờ anh đi công tác về, tặng thẳng bộ trang sức chín chữ số.
Tôi tức tốc tha thứ, còn hảo tâm nấu tám món một canh, ngoan ngoãn nằm sẵn.
Kết quả, vừa khóc lóc gọi “chồng ơi” đã bị bế đi rửa ráy.
Chu Doãn Đông thì đáng ghét.
Nhưng trang sức thì quá đáng yêu.
Lần hai tôi giận anh.
Đêm nào cũng quay lưng giả chết.
Giữa khuya, anh chuyển khoản cho tôi mười triệu.
Tôi lập tức xoay người, ôm lấy anh nũng nịu:
“Mai anh nghỉ đúng không? Vậy tối nay mình khỏi ngủ nha?”
Anh nhìn tôi như nhìn kẻ vô dụng:
“Chính em nói rồi, tư bản vô tình nhất.”
Tôi nuốt nước bọt: “Em hứa không khóc, không lật lọng.”
Anh cong môi, lấy trong ngăn kéo ra chiếc còng tay nhỏ.
“Tiểu Yên, quay lại.”
Chân tôi run cầm cập. Nhưng chưa kịp chạy, đã bị còng chặt vào đầu giường.
Anh hôn lên môi tôi:
“Đã nói tối nay không ngủ, thiếu một giây cũng không được.”
Tôi định giả vờ đáng thương, liền ăn ngay một cái vỗ mông.
Đành ngoan ngoãn câm nín.
Kết quả nằm liệt ba ngày.
Nhưng tài khoản lại sáng rực thêm mười triệu.
Chu Doãn Đông xấu xa thật…
Mà tiền thì thơm nức!
Lần thứ ba.
Tức điên thật sự. Tôi quẳng hết trang sức, túi xách, đồ quý đi — chạy trốn giữa đêm.
Vali chật, tôi tiện tay giật luôn ga giường của anh làm túi đồ tạm.
Không cần giúp việc, một mình kéo xuống thang, băng qua vườn, rục rịch đến cổng lớn.
Ai ngờ Chu Doãn Đông quay lại như ma quỷ xuất hiện.
Tôi hoảng quá, ngã chổng mông giữa đám sỏi — đau đến bật khóc.
Anh mặt đen như nồi, bế tôi lên như bế… kho báu dơ bẩn.
Trong lòng vẫn còn giận, tôi bặm môi, bôi bùn lên mặt anh để trêu.
Chu Doãn Đông cứng như tượng, lạnh lùng ra lệnh:
“Tiểu Yên, khuyên em đừng có muốn chết.”
Giọng trầm, quyến rũ, lạnh đến mức mùa hè 38 độ cũng thấy… rét.
Tôi vừa đau vừa tủi, nước mắt chảy — còn làm ướt áo vest của anh.
“Đau… mông lắm luôn á,” tôi nức nở.
Anh nhíu mày, thở nhẹ, rồi không nói gì — chỉ bế tôi về phòng.
Tối đó anh hiếm hoi không phạt. Nhưng vẫn không ngại chọc: khen vết bầm tròn trịa, có “phong cách”.
Tôi tức muốn cắn anh, anh lại kẹp chặt tay tôi xuống giường, cúi xuống hôn nhẹ.
Tôi yếu lòng nhất lúc đó — khi sống mũi anh khẽ chạm vào sống mũi tôi.
Cả người tôi mềm nhũn, như con búp bê vừa bị rút pin.
Vòng tay ôm cổ anh, tựa hẳn vào người anh, tim thì loạn hết cả nhịp.
Anh chỉ hôn nhẹ mấy cái rồi dừng, ánh mắt mơ màng pha chút cô đơn khó hiểu.
“Ngủ đi.” Anh vuốt má tôi: “Anh đi tắm.”
Nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe anh bảo thợ vườn: “Tháo đường sỏi, thay bằng bãi cỏ mềm.”
Thợ vườn: “Vâng, thưa anh Chu, trải dày và mềm ạ.”
Hu hu hu — Chu bá đạo thì đáng ghét, nhưng chú làm vườn hiền quá.
Sáng mai nhớ lì xì chú vườn một cái phong bao thật to nhé.