Chu Doãn Đông đi công tác, nhà mới yên bình.
Tôi hí hửng rủ bạn thân đi chơi, ai ngờ nó đang nằm bẹp vì đến tháng.
Nhìn mà ghen tị: “Ước gì ngày nào cũng đến tháng, ít ra còn được nghỉ xả hơi.”
Bạn tôi lườm cháy máy: “Ra khỏi phòng ngay! Mày có biết tao vừa chia tay ba anh toàn hàng ớt hiểm không?”
Tôi thở dài. Đúng là nơi này hạn hán, nơi kia lũ lụt.
Nó lại xoáy thẳng vào tim tôi:
“Mày với Chu Doãn Đông ở với nhau ba năm rồi, tính sao?”
Tôi cạn lời. Ba bỏ trốn cùng mẹ kế, để lại đống nợ, Chu Doãn Đông coi tôi như món hàng thế chấp.
Không ném tôi cho đám chủ nợ là đã tử tế rồi.
Bạn thân thì cứ thao thao:
“Hay mày sinh cho anh ta một đứa con đi?”
Tôi cười nhạt: “Anh ta còn ghét trẻ con hơn ghét vi khuẩn.”
Hôm trước cháu tè dính ghế salon, anh ta lật mặt như giở sách.
“Nhưng mà, Yên Yên à, anh ta giữ mày bên cạnh ba năm rồi đấy, chẳng phải nói chỉ một năm thôi sao?”
Tôi đáp tỉnh bơ: “Anh ta mắc bệnh sạch sẽ. Đổi người phiền phức.”
Bạn tôi nghiến răng: “Cái gì mà sạch sẽ! Mỗi lần hai người cùng xuất hiện, tao muốn mọc sâu răng vì độ ngọt!”
Tôi còn chưa kịp phản bác thì điện thoại rung.
Chu Doãn Đông nhắn: “Anh mai về.”
Tôi choáng: “Không phải ngày kia mới về à?”
Anh tỉnh bơ: “Anh tính rồi, ngày kia em đến tháng.”
Tôi tức đến ném thẳng điện thoại. Chu Doãn Đông đáng ghét!
Nửa đêm anh về, tôi ngủ say như con sao biển, chiếm trọn chiếc giường.
Anh tắm xong đi ra, đánh thức tôi bằng… một chiếc vòng nặng trĩu toàn đá quý.
Tôi nhìn mà sững người — đó là hồi môn của mẹ, từng bị ba đem cho mẹ kế.
Cứ ngỡ cả đời không còn cơ hội chạm vào.
Mắt tôi đỏ hoe.
“Chu Doãn Đông, cảm ơn anh.”
Lời này thật hơn bất cứ trang sức hay mười triệu nào.
Anh cúi người lau nước mắt tôi, khẽ cười:
“Nếu muốn cảm ơn thì nói miệng thôi… không đủ đâu.”
Tôi cụp mắt, im lặng một lúc, rồi ngẩng lên khẽ mỉm cười:
“Vậy… để em dùng hành động.”
Tôi ôm cổ anh, chủ động ngẩng lên hôn.
Chu Doãn Đông lập tức giật lại quyền chủ động — anh kiểu người bá đạo, áp đảo từ trong máu.
Sự nghiệp, phụ nữ, trên giường — tất cả đều phải do anh nắm trọn.
Anh thích ở trên cao nhìn tôi, điều khiển từng nhịp, kéo tôi từ mây xuống đất bằng sự cứng rắn tuyệt đối.
Tôi gọi tên anh, nài nỉ: “Chu Doãn Đông…”
Nhưng anh vẫn lạnh lùng, quai hàm căng, gân cổ gợi cảm như truyện ngôn tình.
Tay anh chống hai bên, cơ bắp cuộn tròn; đầu ngón tay tôi để lại vài vết xước đỏ như… chữ ký tình yêu.
Cuối cùng anh dừng lại, giọng khàn: “Anh dạy em rồi — muốn xin phải xin như thế nào?”
Tôi nhọc nhằn nâng người, vừa rên vừa nài nỉ:
“Chồng ơi, Yên Yên yêu anh nhất, chỉ có anh thôi… Yên Yên cả đời không rời chồng.”
Anh mỉm cười, cúi hôn môi tôi: “Đừng khóc, chồng yêu em.”
Rồi ôm tôi vào phòng tắm với vẻ thỏa mãn.
Ngồi trong bồn, ôm bụng âm ỉ, tôi nghĩ: chắc là anh chưa chán tôi.
Nếu chán thì chắc tôi đã chết mệt trên giường từ lâu rồi.
Sinh nhật 25 tuổi của Chu Doãn Đông, tôi chuẩn bị cả đống quà.
Nhưng cuối cùng lại chỉ chọn một chiếc hộp nhỏ, bên trong là que thử thai.
Đơn giản vì hôm ấy anh vừa lấy lại được món đồ mẹ tôi để lại.
Cũng có thể… vì lần hiếm hoi đó, tôi thấy anh thật lòng.
Sau này, chiếc hộp trống rỗng, anh cũng chẳng buồn dùng nữa.
Còn tôi, người cẩn thận từng li từng tí, lại dễ dãi chiều chuộng anh.
Kỳ an toàn thì cũng chỉ “an toàn trên lý thuyết”.
Kết quả? Tôi trúng số độc đắc.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định đánh cược.
Nhưng đời vốn chẳng chiều lòng người.
Đêm tiệc sinh nhật, chiếc bánh hai tầng đổ oạch, kem rơi vào canh, canh hắt tung tóe, văng luôn lên tay áo anh.
Cô bé phục vụ run lẩy bẩy, định lấy giấy lau, ai ngờ bị người khác chặn lại.
Mọi người đều biết Chu Doãn Đông mắc bệnh sạch sẽ.
Ngay cả xe anh, một vạt áo lạ cũng không được chạm vào.
Tôi còn chưa kịp đứng lên thì anh đã tự cầm giấy từ tay cô bé, thong thả lau sạch, dịu giọng:
“Không sao đâu, chuyện nhỏ.”
Cả căn phòng chết lặng.
Ngay cả thư ký Trần cũng ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng.
Cô bé mừng phát khóc, cảm ơn rối rít.
Còn tôi thì thấy một luồng chua xót dâng lên, nghẹn nơi cổ họng, rồi lan thành vị đắng.
Thế nhưng anh lại quay đầu nhìn tôi, ngà ngà say, cười như chẳng có gì:
“Ai cũng tặng quà, còn em?”
Tôi siết chặt chiếc túi có hộp quà nhỏ bên trong, mỉm cười:
“Quà của em… chỉ xem riêng được thôi.”
Anh cúi xuống, ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ gò má tôi, giọng nói dịu dàng đến mức lạ lẫm:
“Được. Về nhà rồi em đưa anh.”