Chạy Trốn Kim Chủ 18 Lần

chương 3



 

Chẳng mấy chốc, anh lại bị cả đám người vây quanh.
Tôi nhân cơ hội lặng lẽ rời đi.

Trong nhà vệ sinh, nhìn que thử thai hai vạch mờ mờ, tôi bật cười tự giễu.
“Tiểu Yên ơi, mày trước thì lo chạy trốn, giờ lại ngồi đây than xuân trách phận. Buồn cười ghê.”

Nói vậy thôi, mà nước mắt vẫn rơi khi tôi ném que thử xuống bồn cầu.
Có lẽ… sinh mệnh nhỏ bé này đến sai lúc thật rồi.

Tôi rửa mặt, hít sâu, rồi nhắn cho Chu Doãn Đông:
“Em vừa tới tháng, hơi mệt nên về trước. Anh đừng uống nhiều nhé, em chờ ở nhà.”

Nhắn xong, tôi mượn giấy bút từ nhân viên phục vụ.
Hình ảnh anh dịu dàng nhận khăn giấy từ tay cô bé kia cứ khắc sâu vào đầu tôi.
Đâm thẳng vào tim. Đau nhói.

Đồ lừa đảo.
Tên khốn.
Dưa chuột nát trăng hoa.

Anh ta chẳng mắc bệnh sạch sẽ nào cả. Chỉ mắc bệnh giả vờ.
Ngoài lạnh trong lả lơi, gặp ai cũng động lòng.
Ngay cả bé con má bánh bao cũng không tha.

Tôi nghiến răng, cắn mạnh nắp bút, rồi viết:
“Chu Doãn Đông, người ta bảo đàn ông sau 25 là ông già 60. Vậy chào nha, ông già. Bà đây không hầu nữa.”

Tôi gấp giấy bỏ vào hộp, tháo chiếc vòng kim cương trên tay, đưa cho cậu phục vụ:
“Đợi khi nào anh Chu về, đưa cái này cho anh ấy. Vòng tay coi như tiền công.”

Cậu ta run run: “Vậy tôi phải nói gì không ạ?”

Tôi ngẩng đầu, hất cằm, kiêu hãnh như thiên nga:
“Chúc anh ta sinh nhật sáu mươi tuổi vui vẻ.”

 

Chu Doãn Đông – người vừa “mừng thọ 60” xong – cuối cùng cũng tiễn hết đám bạn bám dai như đỉa.
Đã gần một giờ sáng, thư ký Trần đỡ anh đứng dậy.

Ánh mắt anh vô thức dừng ở chiếc ghế trống bên cạnh.
Tin nhắn của Tiểu Yên chợt hiện trong đầu.
Kỳ kinh của cô… hình như sớm hơn một tuần?
Chắc lại do ăn kem lạnh.
Cái con bé này, lúc nào cũng khiến người ta không yên tâm.

“Tiểu Yên về đến nhà chưa?”
“Tài xế báo đã đưa cô ấy về an toàn rồi ạ.”
Chu Doãn Đông gật đầu: “Đi thôi.”

Vừa ra khỏi cửa, một nhân viên phục vụ hấp tấp bước tới.
“Anh Chu, có cô gái nhờ tôi chuyển cho anh cái này.”

Ánh mắt Chu Doãn Đông lập tức dừng trên chiếc hộp hồng nhạt.
Màu Tiểu Yên thích nhất.
Thư ký Trần còn chưa kịp quát, anh đã giơ tay:
“Đưa tôi.”

Mở hộp, bên trong chỉ có một mảnh giấy.
Chữ viết quen thuộc, nét bút mạnh đến mức rách giấy:

“Chu Doãn Đông, đàn ông qua 25 là ông già 60. Chào nhé, ông già. Bà đây nghỉ hầu rồi.”

Sắc mặt Chu Doãn Đông tối lại ngay lập tức.
Men rượu vừa nãy bốc hơi sạch, để lại vẻ lạnh lùng như phủ sương.

Anh cất tờ giấy, rút điện thoại gọi.
Đầu dây báo máy đã tắt.
Anh lập tức gọi người giúp việc.

“Cô Tiểu Yên đi từ một tiếng trước rồi ạ. Bảo là bạn thân nhập viện, cô ấy đi chăm bạn. Tài xế đã—”

Chưa kịp nghe hết, Chu Doãn Đông cúp máy.
Sải bước xuống thang máy, lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện.

Anh không đợi thang máy, leo liền bốn tầng.
Trước cửa phòng bệnh đơn, anh hơi do dự, nhưng vẫn đẩy mạnh cửa—

Trống trơn.
Không hề có bóng dáng của Tiểu Yên.

 

Trời đã khuya, nhưng mặt Chu Doãn Đông còn âm u hơn màn đêm.
Thư ký Trần đứng sau, thở nhẹ một cái cũng như phạm luật.
Im lặng của anh càng dày, càng chứng tỏ: anh đang rất… giận.
Vả lại, chuyện liên quan đến Tiểu Yên — “tổ tông” chuyên gây loạn — thì anh không thể nhẹ tay.

“Anh không đến để đòi nợ.” Anh ra hiệu mở cửa sau.
“Muốn đi cùng không? Nếu đi, anh sẽ lo hết rắc rối cho em.”
Nghe cái đề nghị đó, ai mà không biết chọn gì.
Bán mình thì bán cho người quyền lực, giàu có, đẹp trai — đáng đồng tiền bát gạo.

Về đến nhà anh, tôi tắm xong bước ra… không mặc gì.
Đằng nào cũng đã cởi, giả vờ ngượng làm gì cho mệt.
Nhưng mặt tôi sưng, mắt thâm — khiến Chu Doãn Đông không có hứng chạm.
Anh bôi thuốc cho vết thương trên tay tôi, cẩn thận nhưng lạnh lùng. Không một va chạm ân ái.

Một tháng sống trong biệt thự, anh bận tối mắt tối mũi, về khuya.
Chung giường nhưng như sống thử, anh không một lần động tay.
Tôi còn tưởng anh hỏng chuyện ấy hẳn rồi — hay anh… gay thật? Bạn thân tôi còn khẳng định: “Ảnh là gay, lấy mày làm bình phong đi!”

Một tối anh về sớm. Tôi đang ngồi xích đu ngoài vườn, vừa đung đưa vừa chém gió điện thoại:
“Tao nghi Chu Doãn Đông có vấn đề. Ảnh đẹp nhưng chẳng có phản ứng gì.”
Vừa dứt lời, giọng anh vang lên phía sau: “Anh không biết là mình thích đàn ông đấy.”

Tôi suýt ngã khỏi xích đu, may anh ôm kịp.
Trong vườn im lặng, anh mặc vest đen, cà vạt thắt gọn, ôm tôi chặt như ôm tiền thưởng.
Chiếc đồng hồ cấn vào mông tôi, đau râm ran — mà cảm giác lại thú vị.

Anh gọi tên tôi, rồi bất ngờ cúi xuống hôn.
Nụ hôn kéo từ vườn đến phòng ngủ, làm tôi chóng mặt, tim như trống rền.
Rồi anh đè tôi lên giường lớn, quỳ một gối, vén tóc tôi sang một bên, từ tốn cởi từng cúc áo.

Khi lộ ra ngực rám nắng và cơ bụng săn chắc, mặt tôi đỏ như cà chua chín.
Tôi úp mặt xuống gối, giả vờ ngượng, nhưng lại lén liếc nhìn.
Anh tháo thắt lưng chậm rãi. Tôi lắp bắp: “Chu Doãn Đông… chưa tắm… không được đâu.”
Anh hôn tôi: “Biết rồi, anh bế em đi.”

Buổi tắm ấy hỗn loạn đến mức nước bắn tung tóe khắp nơi.
Nhưng anh vẫn còn chút lương tâm: lần đầu của tôi, anh không vội vàng, không qua loa.
Khi anh quấn tôi trong áo choàng, bế về giường, đầu óc tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất —
Tôi trúng số độc đắc rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.