“Ư… ừm?”
Vừa mở mắt ra, tai tôi đã văng vẳng tiếng thở gấp, trầm khàn mà nghe… quyến rũ khó tả của một gã đàn ông.
Còn đang lim dim tính ngủ tiếp thì tự dưng có cái gì đó sai sai. Tôi liếc xung quanh — chớp chớp mắt — đây không phải nhà mình!
“Meo~”
Tôi giật mình kêu lên theo phản xạ, ai dè cái tiếng thốt ra lại là… tiếng mèo! Chính xác luôn, meo một cái rõ to, nghe còn nũng nịu nữa cơ.
Tôi cúi xuống nhìn… ôi giời đất ơi, một thân đầy lông mềm mượt, bốn cái chân nhỏ hồng hồng xinh xinh — tôi đã hóa thành mèo rồi!
“Meo meo meo meo meo!”
Tôi hoảng loạn gào lên mấy tiếng để kiểm tra lần nữa. Không sai vào đâu được. Tôi – một đứa con gái đang yên đang lành – đã biến thành một con mèo!
“Dao Dao, ngoan nào.”
Giọng đàn ông trầm trầm vang lên từ đâu đó, pha chút mệt mỏi mà vẫn dễ nghe đến rợn người.
Tôi cứng người. Tai nóng ran.
Dao Dao – chính là biệt danh của tôi ngoài đời!
Tôi quay cái mặt mèo nhỏ lại nhìn về phía phát ra âm thanh. Trước mắt tôi là một người đàn ông ngồi trên giường, để trần nửa người trên, đầu ngửa ra sau như đang… tận hưởng điều gì đó.
Yết hầu hắn lấp ló chuyển động, bờ vai rộng, lưng thì rắn chắc, cơ bắp từng múi nổi rõ — như đang cố tình thi triển body mê người giữa ban ngày ban mặt.
Hắn hơi cúi xuống, thi thoảng còn khẽ rên một tiếng. Mà đến lúc tôi nhận ra hắn đang làm cái trò gì, thì mặt tôi đỏ như gấc!
Ngại quá, tôi liền giả vờ liếm lông – đúng kiểu mèo cho có lệ – che đi sự bối rối của mình. Nhưng vừa liếc sang bức tường bên cạnh, tôi bỗng chết đứng như trời trồng.
Tường dán kín ảnh tôi.
Không phải chỉ mấy tấm ảnh sống ảo tôi đăng trên mạng, mà là cả đống hình chụp lén, đủ mọi góc độ. Có cả ảnh tôi đi chơi với bạn trai – Cố Lăng Phong – nhưng hắn đã cắt phéng phần Cố Lăng Phong đi, chỉ giữ lại mỗi mình tôi!
Tôi hoảng hồn lùi lại mấy bước, nhưng chưa kịp làm gì thì thân mèo nhỏ của tôi đã bị hắn tóm gọn, đặt gọn gàng lại lên giường như đặt… thú nhồi bông.
“Meo!”
Tôi giãy đành đạch, cố thoát khỏi tay tên biến thái. Nhưng chưa kịp phản kháng gì thêm thì mắt tôi đã dán chặt vào đống… đồ lót của tôi đang nằm nhàu nhĩ trên giường hắn!
Đúng là mấy cái đã “bốc hơi” mấy hôm trước!
Lúc này thì tôi đứng hình toàn tập. Không tin nổi những gì mình đang thấy. Vừa xấu hổ, vừa tức điên, tôi giơ móng cào loạn lên, cố gắng che đống đồ tai quái ấy lại.
“Ngoan nào, đừng nghịch đồ của mẹ mày.”
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng nhặt từng món lên, gấp lại cẩn thận, rồi quay lưng đi vào phòng tắm.
Người đàn ông với vẻ ngoài điển trai, đôi mắt sắc như dao ấy – không ai khác – chính là Từ Chu Dã.
Bạn thân nhất của Cố Lăng Phong – người yêu tôi.
Tôi nằm chỏng chơ, tuyệt vọng bị Từ Chu Dã – vừa mới tắm xong, người còn thơm phức mùi sữa tắm – lôi ra… vò nắn, chơi đùa như đồ chơi mềm mịn.
Hơi nước từ người hắn vẫn còn mát lạnh, thế mà mấy chỗ móng mèo tôi vừa chạm vào lại nóng ran như bếp củi đang đỏ lửa.
“Dao Dao, nhớ mẹ đúng không? Hay mai để Daddy dẫn đi tìm mẹ nhé? Nhưng nhớ là phải làm mẹ vui, biết chưa.”
Hắn vừa nói, vừa xoa xoa mấy cái “móng giò mèo” mềm mềm của tôi, mắt thì mơ màng dán chặt vào cái bức tường dán đầy ảnh tôi – cái kiểu say mê chẳng khác gì fan cuồng chính hiệu.
Tôi thì theo bản năng loài mèo, bất giác gừ gừ như máy nổ, nằm phè ra tạo dáng hình chữ đại, gác chân đạp đạp lên cơ bụng tám múi chuẩn như tượng tạc của hắn.
Thề luôn, cái cảm giác ấy nó… tuyệt đến phát khóc!
Móng vuốt tôi cứ co co duỗi duỗi, mắt thì liếc ngang liếc dọc – vô tình lướt qua một cái nốt ruồi đỏ tía tía ngay bụng dưới.
Ơ kìa… cái nốt này quen quen?
“Hửm? Đến giờ rồi, suýt thì quên mất việc chính.”
Từ Chu Dã bỗng nhẹ nhàng đặt tôi sang một bên như đặt túi gạo nhỏ, rồi bước đến đứng trước gương.
Hắn đeo lên cổ một cái vòng… có gắn chuông leng keng như mèo cảnh, sau đó… bình thản tháo dây quần ngủ, kéo xuống hờ hững đúng kiểu “nửa kín nửa hở”.
Trong tích tắc, cái quần như muốn rơi mà không rơi – nhìn thôi mà muốn nghẹt thở.
Hắn đưa tay đặt hờ lên bụng dưới rồi… bấm tách cái một.
Chưa đủ, hắn cúi xuống, xoay đủ góc chụp thêm vài tấm, miệng thì nhếch mép cười đầy đắc ý như vừa bắt được khoảnh khắc để đời.
Rồi hắn quay lại giường, ngồi xuống, tay gõ lạch cạch trên màn hình điện thoại.
Tôi tò mò quá, rướn cổ thò đầu qua liếc xem.
Gì đây… tin nhắn:
[Chủ nhân, thích không? Nơi này rất muốn được vuốt ve.]
[Mau đến dạy dỗ con chó hoang bướng bỉnh này đi…]
[Muốn liếm tay chủ nhân, muốn hôn khắp người chủ nhân.]
[Bao giờ thì em chia tay với cái thằng bạn trai vô tích sự kia? Nhìn hắn bên em, tôi ghen đến phát khùng.]
[Chủ nhân, rời bỏ hắn đi. Hắn không xứng đáng với em. Cần là tôi phục vụ tận nơi.]
[Ngực tôi to lắm, đo rồi, 110 đấy. Chủ nhân không muốn thử ngả đầu vô xem có êm không?]
Tấm ảnh hắn vừa chụp được gửi đi liền một phát.
Tôi nheo mắt lại, càng nhìn càng thấy sai sai mà quen quen…
Liếc vội xuống góc màn hình điện thoại, ánh mắt tôi lập tức dừng lại…
Khoan đã!
Cái dãy số trong ô người nhận… chính là số điện thoại của tôi!!!