Lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn từ một ông nào đó lạ hoắc, là đúng lúc tôi với anh Cố Lăng Phong mới chính thức yêu nhau được có một tuần tròn.
Hôm đó, anh ấy dắt tôi đi ra mắt hội chiến hữu thân thiết — mấy anh em chí cốt của ảnh — ăn bữa cơm thân mật, gọi là giới thiệu bạn gái mới.
Cố Lăng Phong đưa tôi ly rượu, cười cười ra hiệu nâng ly mời cả bàn. Tôi cũng gật đầu, cười duyên, làm theo.
Tự dưng, đang ngồi uể oải như hết pin, ông Từ Chu Dã lại dựng thẳng người lên như có ai dí điện.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu vang, nhấp một ngụm nhỏ như người thưởng trà, mặt tỉnh bơ nhưng nhìn có vẻ tâm trạng lại đang… phê.
Đến lượt tôi bê ly qua mời, đầu óc bắt đầu quay mòng mòng rồi. Cũng phải thôi, tửu lượng có hạn mà lại bị chuốc nhiệt tình.
Mắt tôi lờ đờ, nhưng vẫn bắt gặp ánh nhìn như tia X-quang của ông Chu Dã – sắc lẹm, lạnh mà ngấm ngầm nguy hiểm.
Tôi rùng mình, blink phát nhìn lại thì thấy ảnh mặt lạnh như kem tủ đá, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cheers!” — anh ta cụng ly một cái, tiếng vang giòn tan như chuông nhà thờ. Tôi nốc cạn rồi lảo đảo quay lại chỗ Cố Lăng Phong.
Đi được nửa đường thì đầu óc ong ong, tôi bèn lách ra nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Ai ngờ vừa bước ra đã đâm sầm vào người khác.
“Cẩn thận.”
Một giọng đàn ông trầm trầm, lạnh lẽo vang lên bên tai.
Tôi loạng choạng, may mà người đó đỡ lấy eo tôi, giữ cho đứng vững rồi buông tay ngay, chẳng chần chừ.
Hương bạc hà mát rượi phảng phất quanh mũi, làm đầu óc tôi như được reset nhẹ.
Tôi định nói “em cảm ơn” thì ngẩng lên… mắt chạm mắt – đôi mắt đen thăm thẳm, sâu như ao làng mùa mưa.
Anh ta nhìn tôi mấy giây, rồi cụp mắt, tay vẫn khẽ xoay xoay ngón như người sốt ruột.
Nhìn mà tôi chột dạ — chẳng lẽ anh ta bị sạch sẽ quá mức, thấy tôi bốc mùi rượu thì thấy… bẩn?
Tôi cúi xuống ngửi thử áo — úi giời, đúng là mùi rượu xộc lên thật, chẳng trách.
Bữa ăn kết thúc, tôi với anh Lăng Phong về nhà.
Ảnh vừa chui vào phòng tắm thì điện thoại tôi réo inh ỏi.
Tôi mở lên xem — tin nhắn từ số lạ, liên tiếp mấy cái một lúc, mà nội dung thì… ôi mẹ ơi, đọc xong mặt tôi đỏ như gấc.
[Bé con thơm thế, anh chỉ muốn hôn từ đầu xuống chân.]
[Eo em mềm mại, anh sợ bóp nhầm lại gãy mất thì khổ.]
[Cho anh uống rượu từ môi em đi, chắc ngon hơn mọi loại vang trên đời.]
[Đính kèm: ảnh cơ bụng lấp ló]
[Nghĩ đến lúc bé con lấy chân đá nhẹ, chỗ ấy của anh nó cứ… loạn hết cả lên.]
Tôi đọc mà người nóng như sốt, tim đập thình thịch, nhưng đồng thời sợ không để đâu cho hết.
Ai đây? Biến thái à? Sao biết số tôi? Sao nhắn mấy lời như trong truyện ngôn tình bị lỗi font thế kia?
Tôi lục lại trí nhớ, nghĩ tới ánh mắt rợn rợn hồi tối, rồi bắt đầu nghi nghi thằng cha Từ Chu Dã.
Tôi kể cho Cố Lăng Phong nghe, anh ấy nghe xong cũng bực lắm.
Cả hai cùng đoán chắc có kẻ trong bữa tiệc hôm đó giở trò. Nhưng khi tôi dè dặt nhắc tới tên Từ Chu Dã, anh ấy phá lên cười.
“Không đời nào là A Dã. Tính nó lạnh như đá, trước giờ có bao giờ sán lại gần con gái đâu. Với cái thân phận, địa vị của nó, muốn bao nhiêu cô chẳng được, dại gì đi phá đám anh em? Em nghĩ nhiều rồi.”
Nghe thế, tôi cũng đành nuốt lại nghi ngờ, cho qua.
Nhưng rồi những ngày sau đó, dù tôi có chặn bao nhiêu lần thì hắn vẫn đổi số khác để tiếp tục gửi tin nhắn đều như vắt chanh.
Mỗi lần gặp gỡ, tôi cố soi từng người trong nhóm bạn của Lăng Phong, nhưng chẳng ai có vẻ gì khả nghi.
Tôi bắt đầu nghĩ chắc là trò đùa của kẻ rảnh việc.
Cố Lăng Phong thì đã chán chẳng buồn quan tâm, lại mải lo tụ tập bạn bè như chưa có gì xảy ra.
Cho đến khi… tôi hóa thành mèo, rồi vô tình tận mắt chứng kiến tất cả.
Hóa ra — cái gã gửi ảnh cơ bụng, nhắn tin “nóng hơn lẩu Thái” mỗi ngày cho tôi… chính là Từ Chu Dã!
Thảo nào… cái nốt ruồi đỏ đỏ kia tôi thấy nó quen quen…
Tối hôm đó, tôi nằm bò trên bụng sáu múi của anh Từ Chu Dã mà ngủ ngon lành như mèo con nằm trên nệm sưởi.
Khổ nỗi, chỗ đó nó vừa ấm, vừa săn chắc lại còn đàn hồi nữa chứ – y như cái gối ôm phiên bản cơ bắp! Chẳng trách lũ mèo con thích chui rúc vào lòng người là phải.
Đến lúc mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng bụng ai cả, tôi mới thở phào: “Ôi giời ơi, hóa ra là mơ!”
Nhưng vừa quay đầu sang bên kia giường, đã thấy lạnh tanh – thằng người yêu tôi lại mất tích nguyên đêm.
Cố Lăng Phong trước có nói công ty đang bận, việc ngập đầu, đến bạn bè rủ đi nhậu cũng còn chẳng đi nổi. Anh ấy mấy hôm nay không về, nhắn tin cũng toàn “seen không rep”.
Nghĩ mà thương, tôi quyết định vào bếp nấu nồi canh, hì hụi hầm xong liền xách cái hộp giữ nhiệt phi thẳng đến công ty anh ấy.
Ai dè đến nơi, cô lễ tân bảo thẳng:
“Anh Cố không có ở đây đâu chị ơi.”
Tôi nhắn tin, gọi điện đủ cả nhưng im bặt như chưa từng tồn tại.
Cô lễ tân lại tiếp lời:
“À, hay chị hỏi Tổng Giám đốc Từ thử xem, anh ấy vừa vào đấy!”
Nghe đến tên đó, tôi quay phắt lại — quả nhiên là anh Từ Chu Dã, tay này vẫn bảnh bao như mọi khi.
Anh ta mặc bộ vest đen như cắt đo theo người, cà vạt thắt gọn ghẽ, bước chân nào cũng toát ra vẻ “soái ca giới tài chính”. Mà đôi chân thì dài, thẳng đuột, quần âu bó sát tôn dáng rõ ràng.
Tự nhiên tôi lại nhớ đến cái giấc mơ đêm qua… Hai má nóng ran, mắt lại vô thức liếc xuống bụng người ta — cái bụng “gối ôm sống” ấy mà.
“Cô đến tìm Cố Lăng Phong à? Cậu ấy đi công tác Nhật rồi.” – anh nói, giọng trầm trầm, nghe lạnh mà vẫn hơi ấm, cứ như gió mùa tháng Ba.
Tôi nhìn hộp canh trong tay, ậm ừ:
“Vâng… nếu thế thì… tôi về luôn, không phiền nữa.”
Tôi đang lúng túng quay đi thì giọng anh vang lên sau lưng:
“Cho tôi được không? Hôm nay tôi chưa ăn gì.”
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì, tôi lại gật đầu cái rụp.
Và thế là… chưa đầy năm phút sau, tôi ngồi trong văn phòng riêng của anh ta. Lúc này đầu óc mới tỉnh ra một tí, nhưng quá muộn rồi.
Anh ấy cởi vest, nới cúc áo cổ, áo sơ mi trắng ôm sát thân hình, chỗ nào cũng thấy cơ. Ngực phập phồng như sắp đứt chỉ — liệu có khi nào size 110 là thật không trời?
Tôi nhìn mà khô cả cổ, vô thức liếm môi, tự thấy bản thân hơi mất nết.
Anh nhẹ nhàng treo vest lên ghế, rồi bắt đầu ăn canh – rất từ tốn, rất tao nhã, như đang uống vang chứ không phải húp nước xương.
Bỗng văn phòng vang lên tiếng kêu:
“Meo~ meo~ meo~”
Một con mèo trắng muốt như bông nhảy vèo lên bàn. Trên cổ nó đeo cái nơ hồng xinh xẻo, trông như công chúa mèo vậy. Nó nhìn tôi, meo meo nịnh nọt, đuôi ve vẩy như thể đang mời gọi xoa đầu.
Nhưng tôi thì đơ ra như tượng, mặt trắng bệch — vì con mèo này… nó y hệt con mèo trong giấc mơ đêm qua!