Tôi giật mình lùi lại mấy bước, ai dè lại tông trúng ngay một cái lồng ngực nóng rực như bếp than.
“Giật mình gì thế?”
Từ Chu Dã chẳng biết chui từ đâu ra, đứng sát sau lưng tôi từ lúc nào không hay. Gần đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim anh ta đập thình thịch như trống làng mỗi mùa lễ hội.
Não tôi lúc ấy như mớ bòng bong, rối tung rối mù. Cứ gọi là bấn loạn như gà mắc tóc.
Đang định chuồn cho lẹ thì chân lại vấp phải thứ gì đó, khiến tôi mất đà, ngã ngửa ra phía sau như cây chuối bị chặt gốc.
May sao, Từ Chu Dã nhanh tay đỡ lấy đầu tôi, nhưng kết cục cả hai vẫn cùng nhau “hạ cánh” xuống sàn.
“Ưm…”
Anh ấy khẽ rên một tiếng — không biết vì đau hay vì… tôi đè.
Tôi cuống cuồng định bật dậy, thì bị anh ta quát nhỏ: “Đừng nhúc nhích!”
Tay anh ghì lấy eo tôi, mắt đỏ như lửa, nhìn tôi chằm chằm. Cảm giác như chỉ cần tôi động đậy thêm tí nữa là anh hóa sói ngay tại chỗ.
Ánh mắt đó… như muốn thiêu rụi tôi luôn rồi. Mà còn chưa hết, bên dưới có cái gì đó cứng cứng, nóng nóng đang chạm vào đùi tôi…
Toàn thân tôi cứng đờ như tượng đá. Một giây sau, tôi hiểu ra vấn đề.
Từ Chu Dã… anh ta…
Mặt tôi đỏ như gấc chín, lắp bắp: “A-Anh… liệu có thể… bảo nó bình tĩnh lại không?”
Anh ta hít vào mấy hơi như trâu thở khói mùa đông, mặt mũi căng cứng vì cố kiềm chế. Trông cứ như đang thi đấu nhịn thở cấp quốc gia.
Vừa kéo tôi dậy, tôi đã vội cắm đầu chạy thẳng, nhanh như bị chó đuổi. Tim đập thình thịch, chân tay run bần bật, thở mãi không ra hơi.
Về đến nhà, tôi mới phát hiện ra… tôi để quên hộp giữ nhiệt ở văn phòng anh ta!
Tôi ôm đầu, đập mặt xuống gối, hét lên:
“Aaaaaa!!!”
Rồi lăn lộn trên giường như sâu đo mắc mưa, chỉ mong trí não có thể tự xoá sạch mấy phút kinh hoàng vừa rồi.
Thật sự không còn từ nào tả nổi cái cảm giác chấn động tâm hồn ấy nữa.
Ai mà ngờ được… cái cảnh đó không phải nằm mơ!
Từ Chu Dã… cái anh Tổng kia… rõ ràng là có ý định với tôi rồi còn gì nữa!
Một lần nữa nhìn thấy tay mình biến thành cái móng vuốt mèo đầy lông mềm mượt, tôi chỉ biết thở dài thườn thượt.
Xem ra tôi cũng quen rồi. Có vẻ như cái “lời nguyền” này có quy luật hẳn hoi.
Ban ngày thì tôi là người bình thường, ăn nói rõ ràng, đi đứng đàng hoàng.
Nhưng cứ tối đến, là y như rằng tôi lại hoá thành một con mèo mập mạp, bốn chân ngắn ngủn, cả ngày chỉ muốn nằm cuộn tròn mà ngủ.
Không biết vì lý do trời đánh gì mà chuyện này lại xảy ra, nhưng sống riết rồi cũng quen. Tôi bắt đầu học cách chấp nhận số phận — kiểu như đành để đời nó xui.
Tôi vẩy cái đuôi mèo dài ngoẵng, đang định tìm một góc yên tĩnh chui vào đánh một giấc, thì bất ngờ bị Từ Chu Dã tóm cổ nhấc bổng lên.
“Meooooo!”
Tôi kêu lên đầy tức tối, trừng mắt nhìn anh ta đang lôi từ trong tủ ra một đống váy vóc tí hin — loại váy dành cho thú cưng ấy chứ chẳng đùa.
“Chắc là mày không đủ đáng yêu nên mẹ mày mới chẳng thèm quan tâm vuốt ve gì.”
Anh ta tỉnh bơ phán một câu, rồi như nghệ nhân thiết kế thời trang, cúi đầu… mặc từng cái váy đó lên người tôi.
Tôi nhìn xuống cái váy bèo nhún màu hồng phấn trên người mình, trong lòng chỉ muốn độn thổ.
Mặc dù tôi đang là mèo, nhưng những ngón tay dài của anh ta chạm tới chạm lui trên người tôi, khiến tôi rợn hết cả lông. Cảm giác ấy… trời ơi, nó cứ như bị sờ mó không thương tiếc lúc còn người ấy!
May mà đúng lúc ấy, cái điện thoại trên bàn rung lên ù ù như tiếng ve kêu cứu mùa hè.
Anh ta đặt tôi xuống giường, mắt liếc qua màn hình, rồi đột nhiên cong môi cười — kiểu cười của người sắp bấm nút “phá đảo”.
Tôi tò mò quá, liền bật dậy nhảy lên vai anh ta, thò đầu mèo ra ngó nghiêng.
Trên màn hình điện thoại là loạt ảnh… Cố Lăng Phong — cái người từng khiến tôi rớt nước mắt lên nước mũi — đang tình tứ bên một cô nào đó. Cả hai ôm nhau đắm đuối dưới gốc hoa anh đào, rồi lại tay trong tay trước cổng chùa Asakusa như thể đang đóng quảng cáo cho một hãng phim Hàn Quốc.
Tim tôi như bị ai bóp chặt, mắt thì dính chặt vào màn hình không rời nổi.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Từ Chu Dã lạnh như băng gửi mấy bức ảnh đó đến số điện thoại của tôi — dùng số lạ. Đúng kiểu “người bí ẩn giấu mặt” nhưng vẫn muốn trêu ngươi.
Tin nhắn hiện lên:
[Tôi đã bảo anh ta không tử tế gì rồi mà. Gặp loại đàn ông lăng nhăng thế này thì chia tay càng sớm càng tốt.]
[Nếu em đau lòng quá thì… ngực tôi vẫn còn chỗ, em cứ việc dựa vào mà khóc.]
…
Tôi không còn tâm trạng mà đọc thêm những câu đá đểu đáng ghét nhưng lắm lúc khiến người ta bật cười ấy nữa.
Lặng lẽ quay về giường, tôi nằm bẹp ra như con cá khô phơi nắng. Mắt vô hồn, người rũ rượi như bánh tráng nhúng nước.
Cuối cùng, chính Từ Chu Dã là người bế tôi lên, nhẹ nhàng kéo vào lòng. Gối đầu lên ngực anh ấy, nghe tiếng tim đập đều đều và hơi ấm truyền sang, tôi dần chìm vào giấc ngủ mơ hồ.
Cố Lăng Phong về nước, tay xách nách mang vài món quà nho nhỏ.
Nhưng lần này tôi chẳng còn hồ hởi như mọi khi nữa. Nhìn cái túi quà anh đưa, tôi chỉ lẳng lặng đặt sang một bên, mặt lạnh như kem tủ đá.
Anh có vẻ ngửi thấy mùi bão tố đang tới, liền mon men lại gần, vòng tay ôm tôi từ phía sau, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Dao Dao à, đừng giận anh nữa. Anh không cố ý không trả lời tin nhắn đâu, tại dạo này công việc nhiều quá. Giờ để anh đi tắm cái, tối nay anh đưa em đi ăn tối dưới ánh nến nhé?”
Tôi nghe mà trong bụng cười khẩy. Ừ, ánh nến đấy, không biết thắp cho bữa tối hay là thắp cho mối tình sắp tắt…
Dù vậy, mặt ngoài tôi vẫn cười tươi rói như không có chuyện gì, gật đầu một cái, dịu dàng như nước suối.
Anh vừa vào phòng tắm xối nước là tôi nhanh tay chộp lấy cái điện thoại để trên đầu giường. Tìm ngay vào danh sách theo dõi Weibo của anh.
Một cái ảnh đại diện chó con cưng cưng đập vào mắt tôi. Nhấn vào trang cá nhân, tôi thấy hai người qua lại với nhau thường xuyên như hàng xóm chung sân, mà toàn mấy câu tình cảm sướt mướt.
Bài đăng mới nhất của cô ta là ảnh đi du lịch Nhật Bản với bạn trai — mà cái bạn trai đó, tôi nhìn một phát nhận ra ngay chính là “ngài” Cố nhà tôi.
Tay tôi run run nhưng vẫn cố chụp lại hết mấy bằng chứng sống động đó. Nội công đau khổ lúc này bị sự uất ức và giận dữ đạp bay sạch.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, người còn vương hơi nước, mặt tươi như hoa. Còn tôi thì như tượng đá, vẫn ngồi nghịch điện thoại, mặt dửng dưng như chưa có gì xảy ra.
Chuông điện thoại reo. Anh bắt máy rồi quay sang tôi, mặt đầy vẻ lo lắng:
“Dao Dao à, anh xin lỗi. Tối nay anh không đi ăn với em được. Ở công ty có dự án bị trục trặc, anh phải tăng ca. Em cứ tự đi ăn gì ngon ngon nhé, dùng thẻ anh mà thanh toán.”
Nói rồi anh còn hôn chụt lên trán tôi một cái — như thể để lại dấu vết “chủ quyền”.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng lau cái chỗ vừa bị hôn bằng vẻ mặt như thể vừa bị dính nước mắm.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một chữ to tổ bố: Phản bội.
Buồn thì có, nhưng giận còn nhiều hơn. Mà cái máu nóng của tôi đã nổi lên thì không dễ gì hạ hỏa.
Tôi quyết định chơi luôn chiêu của anh ta, nhưng theo phong cách nâng cấp hơn.
Tôi dùng chính thẻ của Cố Lăng Phong, đặt hẳn một phòng Tổng Thống trong khách sạn sang chảnh, rồi gọi thêm hai chai rượu vang loại mắc nhất cho nó “đắt xắt ra miếng”.
Sau đó, tôi gửi tin nhắn cho người “anh em tốt nhất” của anh ta – Từ Chu Dã:
[Không phải anh bảo tôi sớm chia tay với hắn sao? Phòng 601, tôi đợi.]
Bên kia rep cái tin với tốc độ bàn thờ:
[? Tiểu thư Giang, cô nói gì tôi không hiểu. Tôi không phải loại đàn ông đi đào góc tường của anh em mình đâu.]
Tôi gõ thêm một dòng, ngắn gọn mà hiểm hóc:
[Vậy thôi, tôi gọi người khác vậy.]
Chưa kịp bấm gửi cái tin tiếp theo thì anh ta đã cuống lên:
[Khoan đã! Khách sạn XX đúng không?]
[Không được gọi người khác đâu đấy. Đám kia không có cơ bắp đẹp như tôi đâu, cũng không có cơ bụng chuẩn chỉnh như tôi đâu.]
[đính kèm ảnh cơ bụng.jpg]
Tôi đáp gọn:
[Không tin. Trừ khi cho tôi kiểm chứng tận mắt.]
Chưa đầy 3 giây sau, anh ta nhắn lại:
[Đợi đó, tôi đến ngay.]