Chó Con Nhà Người Ta

Phần 4



 

Mười phút sau, có tiếng gõ cửa nhẹ cộc cộc.
Tôi thong thả xoay ly rượu vang trong tay, nhấp một ngụm rồi uể oải bước ra mở cửa.

“Ối giời ơi—”
Chưa kịp nhìn rõ ai với ai, thì cái thân Từ Chu Dã đã lù lù áp sát, một tay choàng qua eo, dí tôi vào tường mà hôn tới tấp.
Hơi thở anh ta hừng hực như bếp than tổ ong, môi mồm thì chẳng hề khách sáo, cứ thế chiếm đóng lãnh thổ.

Tôi vừa ngạt thở vừa bối rối, đành khẽ đẩy ra, nheo mắt bảo:
“Đóng cửa lại cho chị!”
Ảnh nghe răm rắp, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt lấy tôi như dán bả chuột, không rời một li.

Tôi cười nhếch mép, luồn tay vào trong áo hắn, ai dè vừa mò được tí thì bị giữ tay lại.
“Chát!” — tôi vung tay còn lại tặng ngay cái tát.
Hắn bị bất ngờ, lảo đảo một cái, mặt đỏ tưng bừng, mắt lấp lánh… khoan, khoan đã?
Ủa? Không phải bị đánh mà hắn lại khoái chí là sao?

À quên, cái thằng này là thể loại biến thái có tiếng, tát còn sướng nữa là…

“Dao Dao… sao em biết chuyện?”
Giọng hắn khàn như radio bắt sóng kém, người thì cứ tiến gần lại.

Tôi không lẽ lại bảo: “Anh ơi, vì em lỡ biến thành con mèo anh nuôi nên mới phát hiện đấy”?
Cũng lạ, nay lại không hóa mèo. Hay là do đang ở gần cái thằng dở hơi này?

Đang lơ mơ suy nghĩ, hắn đã cúi xuống, hôn một cái, lần này còn nhẹ nhàng cắn môi tôi.
“Á! Đồ chó!” — Tôi giật mình thụi cho phát nữa.

Mà hắn ta cứ như cún thật, dụi dụi mặt vào tay tôi, ánh mắt lim dim kiểu đê mê lắm.

“Tự khen mình cơ bắp hơn đám ngoài kia đúng không? Thế cởi ra chị coi thử!”
Tôi vỗ nhẹ má hắn, chỉ chỉ lên giường.

Mắt hắn tối lại, thong thả cởi áo khoác.
Lúc lớp áo len ôm sát màu đen lộ ra, tôi suýt phì cười:
“Úi giời… Áo gì mà mặc vào nhìn như poster mấy anh người mẫu múa cột thế này?”

Tôi không nhịn được, đưa tay nắn nắn cơ ngực.
“Chà… căng thế…”

“Đừng… đừng nghịch nữa…” – giọng hắn thì khàn khàn như mèo ho, mà người thì vẫn đứng đực ra.

Tôi búng tay lên điểm nhạy cảm một cái — hắn rên khe khẽ như bị chích điện.
Đến khi cái áo cuối cùng rơi xuống, tay tôi cứ thế lướt trên cơ bụng 6 múi của hắn.
Nóng hừng hực. Tôi đẩy hắn ngã oạch lên giường, chui đầu vào ngực hít hà.

“Thật sự là… đồ xịn.” — Tôi tặc lưỡi.

Từ Chu Dã ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn mê hoặc:
“Vậy… chủ nhân có muốn thử không? Cún con này… biết làm đủ trò đấy.”


Trong phòng lúc này, không khí nóng như cái lò bánh mì, ám muội thì bốc lên như khói nấu rượu, len lỏi từng ngóc ngách.

Tôi lim dim mắt ngắm Từ Chu Dã đang say sưa… “làm việc”. Mồ hôi từ trán chảy dọc theo gò má, trượt qua cái xương hàm sắc như dao gọt trái cây, rồi nhỏ giọt xuống cái yết hầu đang nhịp nhàng lên xuống.

Tôi tò mò đưa tay sờ thử, anh ta khựng lại nửa giây, rồi… bùm! Như chó bị giật xích, quay sang cắn xé điên cuồng.
Phải nói là chuẩn kiểu cún cưng đang “cống hiến hết mình”.

Hai đứa mê mải đến độ cái điện thoại để bên cạnh rung bần bật từ nãy đến giờ cũng bị lờ tịt đi.

Lúc nghỉ tay, tôi uể oải dựa vào đầu giường, hếch cằm đá nhẹ vào sườn anh ta:
“Anh, đút em ăn tí trái cây đi, đói rồi…”

Ảnh liếc tôi cái rồi đứng dậy, bưng cả khay hoa quả lại.
Tôi hí hửng ngắm nghía lưng anh — mấy vết cào đỏ loang loáng như bản đồ địa hình — đúng là công trình nghệ thuật do chính tay tôi “sáng tác”.

Từng trái nho được bóc sạch vỏ, đút vào tận miệng. Tôi cắn nhẹ một cái, nước nho ngọt như si-rô trào ra khóe môi.
Từ Chu Dã nhìn chằm chằm, mặt tối sầm, không nói không rằng giữ gáy tôi mà hôn một phát sâu tận cuống họng.

Miếng nho trong miệng bị chia đôi, tan chảy giữa môi lưỡi hai người.
Tôi còn chưa kịp nuốt, thì đã cảm thấy người bên cạnh lại bắt đầu… nổi hứng.

Tôi nhếch môi cười, ghé sát tai thì thầm:
“Lần này để chị nhìn xuống chú chó nhỏ, được không nào?”

Cái cảm giác đổi góc nhìn đúng là… hay ho ra phết.
Tôi vừa xoa má anh ta, vừa bóp nhẹ đôi tai đang đỏ rực như tai thỏ bị nắng.

“Ưm… hừ—”
Không khí cứng đờ lại.

Từ Chu Dã quay ngoắt mặt đi, ánh mắt như kiểu “ôi nhục quá”, mặt đỏ lựng đến mang tai.
Tôi hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra, bật cười khanh khách:
“Chú chó nhỏ của chị nhạy cảm thế cơ à?”

Không nói không rằng, ảnh nắm lấy tay tôi, đưa ngón trỏ vào miệng, liếm từng chút một như đang nếm mật ong.
Hơi thở tôi bắt đầu rối loạn, hai ánh mắt gặp nhau, căn phòng như nín thở.

Đang lúc anh chuẩn bị “phản công” để chứng minh: “chó nhà này không dễ bị bắt nạt đâu nha”…

Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột ngột vang lên, như pháo đập đất.

“Giang Dao! Tôi biết em ở trong đấy! Mở cửa ngay cho tôi!”

Đúng là giọng của Cố Lăng Phong rồi.
Chắc hắn vừa mới soi được lịch sử tiêu xài của tôi.
Cũng phải thôi, tôi cầm đúng cái thẻ hắn đưa, tự đi đặt khách sạn, không về nhà ngủ — nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.

Hắn đập cửa rầm rầm như phá án, khí thế như thể không moi được chuyện thì nhất quyết không rút.
Mọi hứng thú trong tôi bay sạch như gió thổi qua ruộng lúa.

Tôi chẳng nghĩ nhiều, nhổm dậy khỏi người Từ Chu Dã, chỉ tay vào đống quần áo bầy hầy dưới đất:
“Nhặt hết lên, rồi tìm chỗ chui vào, nhanh!”

Tôi vừa mới mặc xong cái áo choàng tắm thì bị ông tướng kia từ sau ôm chặt lấy.
Người gì mà cao to như cây sào, vòng tay siết ngang eo tôi như kẹp lò xo, không nhúc nhích nổi.

“Em vốn đâu có định bỏ anh ta, đúng không? Em lừa tôi đấy à?”
Giọng anh ta nghèn nghẹn như thể vừa bị ai giật mất bát cơm, đầu thì dụi lên vai tôi như con cún con tội nghiệp.

Tôi phì cười khẽ khàng:
“Biết thừa là tôi lừa rồi mà vẫn phi tới, đúng không?”

Tôi xoay lại, đặt nhẹ nụ hôn lên má, vỗ về như dỗ trẻ con:
“Ngoan, trốn kỹ vào. Cún ngoan thì sẽ có thưởng.”

Mắt anh ta sáng quắc lên như đèn pin, mặt tươi rói, hết sạch cái vẻ ủ rũ lúc nãy. Chưa đầy ba giây, đã cuống cuồng chạy đi tìm chỗ giấu thân.

Tôi mở toang cửa sổ cho mùi “người lớn” trong phòng tản bớt, rồi thong thả ra mở cửa.

“Chuyện gì thế?”
Tôi giả vờ ngái ngủ, dụi mắt như vừa mới tỉnh mộng.

Cố Lăng Phong không nói không rằng, đẩy tôi sang một bên, phi thẳng vào phòng, đảo mắt một vòng soi xét.
Thấy mọi thứ có vẻ “bình yên”, nét mặt căng như dây đàn của hắn mới giãn ra được tí.

“Dao Dao, sao em không bắt máy? Em biết anh lo thế nào không hả?”
Tôi liếc cái điện thoại vứt lăn trên bàn — hơn chục cuộc gọi nhỡ chứ ít gì.

“Xin lỗi nhé, em ngủ quên mất, không để ý. Mà nè, chẳng phải anh bảo bận tăng ca à? Sao tự dưng lại mò đến đây?”

Mặt hắn khựng lại một giây, rồi luống cuống giải thích:
“Tăng ca gì tầm này, lo cho em còn hơn lo công việc.”

Tôi liếc xuống cổ áo hắn — ô kìa, vệt son đỏ vẫn còn loe loét kia kìa — nhưng cũng chẳng buồn bóc mẽ.

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi quần hắn lại réo vang.
Hắn cúi xuống tắt máy, và ngay lúc đó tôi thấy ló ra dưới gầm giường một góc vải đen — của ai thì nói làm gì.
Tôi nhanh như chớp lấy chân đạp lên, che lại. Suýt thì hỏng hết!

Hắn nhíu mày tắt máy, mặt có tí hoang mang như sợ ai đó ngoài kia “bắt gian tại trận”.

Tôi nhẹ giọng, ra vẻ đảm đang hiểu chuyện:
“Có phải nhân viên gọi nhắc anh không? Thôi anh về đi, em ổn mà.”

Mắt hắn nhìn tôi như sắp khóc đến nơi, xúc động lắm rồi.
Ngập ngừng một lúc, hắn giơ tay xoa đầu tôi như xoa con mèo cưng:

“Dao Dao, chờ anh giải quyết xong việc… mình cưới nhau nhé!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.