Tiễn Cố Lăng Phong về rồi, tôi lững thững quay lại phòng, nhẹ chân đá nhẹ vào gầm giường nơi Từ Chu Dã đang trốn chui trốn lủi.
“Ra đây, hết trò rồi.”
Anh ta lồm cồm bò ra, mặt mày tỉnh bơ như vừa chơi trò trốn tìm thắng lớn.
Tôi khoanh tay, liếc xuống đầy uy quyền:
“Quỳ!”
Từ Chu Dã ngoan ngoãn quỳ luôn, mặt ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp pha tí lém lỉnh, kiểu như: “Em có đánh anh cũng đáng thôi.”
Tôi túm lấy cằm anh, bắt phải ngẩng đầu lên nhìn cho rõ:
“Anh cố tình đúng không? Muốn để bạn trai tôi phát hiện ra bạn gái mình đang léng phéng với chính anh em chí cốt à?”
Anh ta cười híp mắt, tỉnh như không:
“Ừ thì tôi cố tình đấy. Biết đâu chủ nhân vì tức quá mà cho tôi lên chức ‘người chính thức’ thì sao?”
Vừa dứt câu, hắn đã nhanh tay kéo tôi ngã nhào vào lòng mình, cười gian:
“Nhưng mà này, em cũng cố tình để hắn nghi ngờ chứ gì? Công nhận cái cảm giác tim đập thình thịch này… nó kích thích thật.”
Tôi hừ một tiếng rõ dài, thò tay véo mạnh vào cơ bụng 6 múi cứng như đá của hắn — vừa dằn mặt, vừa xả tức.
Thú thật, đúng là tôi cố tình để Cố Lăng Phong sinh nghi. Đôi khi phải cho người ta một chút lo lắng, mới biết quý cái đang có.
Nhưng chưa phải lúc để lộ bài đâu. Tôi muốn lúc mọi chuyện bung bét thì hắn phải bất ngờ, choáng váng, đến mức không kịp trở tay. Như thế mới thấm.
“Không được đồng ý cưới hắn ta.”
Giọng Từ Chu Dã đột nhiên trầm xuống, ôm tôi chặt hơn, kéo sát cả người vào lồng ngực rắn chắc như bê tông cốt thép.
Anh ta cúi xuống cắn nhẹ một cái vào tai tôi, thì thào vừa ngọt ngào vừa ngang ngược:
“Thân trai của tôi đã trao cho em cả rồi, em không gánh trách nhiệm thì ai gánh? Bỏ tôi là tôi khóc luôn đấy. Có tôi là đủ no đủ ấm rồi, cưới xin cái nỗi gì nữa.”
Nói rồi, tay anh ta bắt đầu trượt xuống eo tôi, lượn một đường rất không đứng đắn…
Từ ngày tôi lật tẩy cái bộ mặt thật của Từ Chu Dã, anh ta cũng chẳng buồn giấu giếm gì nữa. Cứ đều đặn nhắn tin bằng số lạ, tỉnh bơ gửi cho tôi mấy cái ảnh hở hang đến mức… không dám mở chỗ đông người.
[Tối nay mặc cái này được không? Hôm trước em xem clip, ánh mắt dán vào bộ này tận mười tám giây đấy nhé.]
[Rồi phải làm sao đây, mới xa có tí mà “chú cún nhỏ” đã nhớ “cô chủ” muốn rụng tim rồi. Tôi mò sang nhà em được không?]
Tôi lưu ngay cái ảnh táo bạo kia lại, phòng khi cần còn có bằng chứng, rồi nhắn lại tỉnh rụi:
[Không được đâu. Tôi để sẵn mấy bộ đồ ở nhà anh rồi còn gì. Nhớ quá thì chú chó tự đi mà gãi ngứa, đừng làm phiền chủ.]
Đang hí hửng với màn đáp trả thì giọng Cố Lăng Phong vang lên làm tôi giật bắn:
“Dao Dao, em thấy cặp nhẫn này thế nào?”
Tôi chưa kịp trả lời, anh ta đã tiến lại gần. Tôi nhanh tay tắt màn hình, ngẩng lên nói cộc lốc:
“Thế nào cũng được.”
Dạo này, tôi cứ lơ lơ lửng lửng, lạnh nhạt với anh rõ rệt. Đến nắm tay, hôn má, tôi cũng né ra như né tà.
Chắc anh ta cũng ngửi ra mùi khác thường rồi nên mới thấp thỏm như gà mắc tóc. Từ hôm cầu hôn đến giờ, Cố Lăng Phong cắt sạch mối bên ngoài, sạch sẽ như lau nhà.
Nhưng khổ cái, không phải ai cũng biết điều. Có một chị dở hơi nào đó suốt ngày nhắn tin khóc lóc với tôi, kể chuyện “tình sử đẫm lệ” giữa chị ta với anh Lăng Phong, rồi quay sang mắng tôi là kẻ thứ ba chen chân.
Tôi cẩn thận chụp lại hết, coi như tích bằng chứng.
Tối hôm ấy, tôi vừa tắm xong, quấn khăn bước ra đã thấy Cố Lăng Phong đứng đơ như tượng, cầm điện thoại tôi trên tay, mặt méo xệch.
Nghe thấy tiếng động, anh quay lại, mắt đỏ hoe, môi run run như sắp òa khóc:
“Dao Dao… cái người này là ai?”
Màn hình điện thoại hiện rõ mồn một loạt tin nhắn — người gửi dùng ảnh đại diện đen sì sì, toàn gửi ảnh riêng tư… loại không tiện miêu tả.
Nhìn cái mặt nghệt ra của anh, tôi suýt bật cười.
Bị bắt quả tang rồi còn gì. Cái ánh mắt ấy là hiểu rõ ngọn ngành rồi. Anh ta biết rõ tôi biết, chỉ là trước giờ tôi chưa nhắc tới mà thôi.
Sau vài giây lặng thinh, anh ta thều thào như tự dỗ mình ngủ:
“Không sao đâu… ai chẳng từng sai lầm. Anh chắc chắn là cậu ta dụ dỗ em trước…”
Trời đất, nghe câu ấy tôi muốn lăn ra cười. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ tỉnh bơ như nước đá.
Từ đó trở đi, hễ tôi cầm điện thoại là Cố Lăng Phong lại căng thẳng như vừa đánh rơi sổ tiết kiệm. Mắt dán chặt vào màn hình tôi như sợ tôi nhắn cho “tình địch”.
Anh ta bắt đầu hành xử y hệt mấy ông chồng bị cắm sừng mà vẫn cố vờ không biết — tối mò mò kiểm tra điện thoại, sáng lại lén nhìn lịch sử cuộc gọi.
Chán không để đâu cho hết. Anh ta giờ giống như cái bóng đi sau, càng nhìn càng thương hại.
Lạ một điều, lúc đó tôi lại thấy nhớ chú cún nhỏ Từ Chu Dã của mình ghê gớm.
Từ khi xác định là “của nhau”, cái tình trạng “hóa mèo” mỗi khi sang nhà anh cũng biến mất luôn. Cảm giác như có ai đó đã gỡ bỏ lời nguyền.
Ngày đính hôn thì sắp tới sát đít, còn Từ Chu Dã thì liên tục giục tôi đá Cố Lăng Phong càng sớm càng tốt.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, khẽ cong môi cười nhẹ.
Ừ thì… đến lúc đổi “người yêu” mới rồi cũng nên.
Đêm trước lễ đính hôn, tôi tranh thủ lúc Cố Lăng Phong không để ý, xách cái vali đã chuẩn bị sẵn từ đời nào, lặng lẽ chuồn khỏi nhà.
Từ Chu Dã đợi sẵn dưới hầm gửi xe. Vừa thấy tôi, anh ấy lặng lẽ mở cốp, cẩn thận để vali vào như thể cất vàng.
Tôi vừa yên vị ghế phụ, chưa kịp thắt dây an toàn thì anh ấy đã kéo tôi lại, hôn một cái ra trò.
Nỗi nhớ dồn nén mấy ngày nay như trào ra theo từng nụ hôn cháy bỏng, cứ như anh ấy định truyền hết nhiệt tình với đời sang cho tôi. Tôi bị hôn đến mức không thở nổi, vừa lùi lại để thở được mấy nhịp thì lại bị anh ấy dí tới, không cho cơ hội hồi sức.
Mỗi nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy lực sát thương, khiến tôi mềm như bún thiu, mặc kệ anh ấy muốn làm gì thì làm. Trong cái xe con tối om, hai cái bóng lồng vào nhau, y như phim.
Đúng lúc không khí đang… mặn mòi thì cốc cốc! Có người gõ cửa kính xe.
“A Dã, cậu làm gì ở đây thế?”
Giọng Cố Lăng Phong vang lên, vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác. Sao ông ấy lại lò dò tới cái hầm xe này giờ này?
Từ Chu Dã hạ cửa kính xuống hé một tí, giọng bình thản như không:
“À… tiện đường ghé qua thôi.”
Chưa kịp hót thêm câu nào, Cố Lăng Phong đã nghe thấy tiếng rên khe khẽ trong xe. Tai anh ấy giật giật, mắt sáng lên như vớ được bí mật.
Anh cười toe:
“A Dã, thế là cây sắt nhà cậu cũng nở hoa rồi à? Bao giờ cho anh em gặp mặt chị dâu đây?”
Từ Chu Dã nhếch môi cười nhẹ:
“Cô ấy hơi nhát, nhưng rồi sẽ gặp thôi.”
Cố Lăng Phong bắt đầu tò mò thật sự. Gì chứ, ông bạn lạnh lùng này xưa nay có bao giờ đụng đến gái, giờ lại dám… động phòng mini ngay trong bãi xe.
Anh ta cười cười:
“Hay mai dẫn chị ấy đến tiệc đính hôn của tôi luôn, cho tiện, rồi giới thiệu với Dao Dao luôn thể.”
Tôi đang nằm ngoan ngoãn trên đùi Từ Chu Dã, nghe đến đấy chỉ biết bụm miệng cười thầm. Ai mà ngờ được Dao Dao mà anh ta nhắc đến, lại chính là tôi – người đang ngồi đây sờ cơ bụng của bạn thân anh ta.
Từ Chu Dã cảm thấy không nên dây dưa thêm, liền tìm cớ chuồn lẹ.
Chẳng hiểu sao, Cố Lăng Phong tự dưng thấy bất an, tim cứ nhói nhói. Anh ta thấy khó chịu, cứ có cảm giác người phụ nữ trong xe kia… quen quen.
Vừa định mở miệng hỏi thêm câu nữa, thì vù — Từ Chu Dã đã nhấn ga, phóng đi như gió, bỏ lại Cố Lăng Phong cùng làn khói xe lãng đãng, với ánh mắt ngơ ngác của người vừa bị cho leo cây giữa hầm gửi xe.
Lúc tôi với Từ Chu Dã đang ngâm mình trong bồn tắm, cái điện thoại để trên bồn rửa cứ réo inh ỏi như… đòi nợ.
“Chờ tí đã…”
Anh ấy chẳng thèm để tâm, vẫn nắm lấy bắp chân tôi, rồi từ tốn hôn lên từng tấc da thịt như thể đang… thưởng thức món ngon lâu ngày mới được ăn. Hơi nước nghi ngút làm mờ hết cái mặt đẹp trai kia, chỉ còn lại đôi mắt lấp lánh như mèo đói thấy mỡ.
Tôi thì thở không ra hơi, mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà, hồn vía đi đâu hết cả. Tỉnh lại được tí thì nước mắt lưng tròng, quay sang mắng một câu đầy phẫn nộ:
“Đồ chó hư!”
Từ Chu Dã liếm môi, cười khoái chí như vừa ăn vụng mà không bị bắt quả tang.
Tôi thì chẳng còn sức mà nhúc nhích, nằm ườn trên ngực anh như cục bông nhão. Mắt vẫn liếc về phía điện thoại đang rung bần bật như con cá mắc cạn.
Tôi đưa mắt ra hiệu, anh ấy liền ngoan ngoãn đưa điện thoại cho tôi. Màn hình hiện 99+ cuộc gọi nhỡ với tin nhắn ngập tràn, suýt thì treo máy.
Đợi nó ngừng rung, tôi mới bấm mở màn hình. Không ngoài dự đoán – toàn bộ đều là của Cố Lăng Phong.
Vừa hay đúng lúc anh ta lại gọi tới. Tôi nhấn nút nghe.
“Dao Dao, cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi… Em đi đâu mà không nói gì? Anh lo phát điên lên đây này.”
Giọng anh ta nghe ra đầy sốt ruột:
“Mai là lễ đính hôn rồi, khuya rồi đấy, anh đến đón em về nhà nhé?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Từ Chu Dã đã nhanh tay chen vào. Anh cố tình hôn lên cổ tôi, kêu chụt một cái rõ to, đầy mờ ám:
“Chủ nhân ơi, đợi tí nữa để chó con phục vụ tiếp nhé… hứa lần này sẽ khiến em sướng run người luôn.”
Đầu dây bên kia im bặt mấy giây, rồi Cố Lăng Phong hét lên như sấm:
“Em ở đâu đấy?! Thằng đàn ông bên cạnh em là ai?!”
Từ Chu Dã chẳng để tôi kịp đáp, đã thản nhiên cầm lấy điện thoại, nói rõ ràng từng chữ:
“Tôi là chó của Dao Dao.”
Cố Lăng Phong nổi đóa:
“Anh còn mặt mũi nào mà nói vậy?! Dụ dỗ bạn gái người khác, lại còn trơ trẽn tự xưng chó nữa à? Làm kẻ thứ ba mà cứ như chính thất!”
Tôi thấy không cần dài dòng làm gì nữa, liền cầm điện thoại lại, bình tĩnh nói:
“Chúng ta chia tay đi.”
Kệ anh ta gào khóc, tôi cúp máy không thương tiếc.
Người đàn ông kế bên thì vui như Tết, ôm tôi cười híp cả mắt, nũng nịu:
“Chủ nhân, thế có phải sắp đeo vòng cổ cho chó con rồi không?”
Tôi biết trong lòng anh ấy muốn có danh phận, mà bao lâu nay, tôi cũng để anh ấy chịu thiệt thòi không ít.
Tôi bẹo má anh một cái, rồi bảo:
“Ôm tôi vô phòng ngủ.”
Rồi lấy từ vali ra một hộp quà nhỏ xinh, đưa cho anh:
“Tặng anh đấy.”
Từ Chu Dã nhìn tôi đầy nghi hoặc, ánh mắt như thằng trẻ con sắp được lì xì. Tay run run mở hộp ra, bên trong là chiếc vòng cổ, khắc dòng chữ:
“Chó con riêng của Giang Dao.”
Anh ấy run run sờ từng nét chữ, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại như sắp khóc:
“Chủ nhân~”
Tôi dở khóc dở cười, vừa lau nước mắt cho anh vừa càu nhàu:
“Giời ơi, đeo có cái vòng thôi mà xúc động thế à?”
Nhìn anh ấy rưng rức như sắp lấy vợ, tôi lại thấy buồn cười, bèn cúi xuống, tự tay đeo vòng vào cổ cho anh. Mà không hiểu sao, càng nhìn cái mặt anh ấy sụt sùi như cún con, tôi lại càng muốn trêu thêm tí nữa…