Chó Con Nhà Người Ta

Phần 6



 

Tôi gửi hết bằng chứng Cố Lăng Phong léng phéng sau lưng tôi cho cả họ hàng nội ngoại lẫn bạn bè thân quen. Ai nấy đều té ngửa, thế là khỏi ai dám mở mồm bảo tôi quay lại với cái loại đó nữa.

Sau này sống cùng Từ Chu Dã, hai đứa tôi còn ký hẳn hợp đồng “chủ – tớ”, từ đó anh ấy nghiễm nhiên thành… chó con chính hiệu của tôi.

Hôm Cố Lăng Phong mò tới nhà, đúng lúc Từ Chu Dã đang đứng bếp nấu bữa trưa cho tôi, người trần như nhộng, chỉ mặc mỗi cái tạp dề hồng phấn thắt lưng. Nhìn từ sau chẳng khác nào “ông chồng mẫu mực”, mà quay lại thì ngực nở vai rộng, đúng chuẩn “con dâu quốc dân” mẹ nào cũng ưng.

Tôi đang say sưa ngắm cảnh đẹp thì không để ý con mèo trắng trong nhà nghịch dại mở hé cửa. Thế là ông người yêu cũ cứ thế xông vào, không thèm nói câu nào, giơ tay đấm Từ Chu Dã một phát—mà hụt.

Nhìn thấy bộ dạng Từ Chu Dã nửa kín nửa hở, mặt Cố Lăng Phong đỏ như gấc, chỉ thẳng vào mặt anh ấy gào:

– Hay quá nhỉ! Hóa ra tôi xem camera tối hôm đó không thừa, hóa ra cái kẻ cướp người yêu của tôi lại là cậu! Làm tiểu tam mà mặt dày thế à?

– Nhìn cái điệu bộ lả lướt của cậu, y như hồ ly tinh! Cậu không thấy nhục à?

Từ Chu Dã bình tĩnh vuốt mớ tóc lòa xòa, nhếch mép cười tỉnh queo:

– Này ông bạn trai cũ, nói cho tử tế. Là ông cắm sừng người ta trước nhé, đừng có trách tôi thò chân vào đúng lúc.

Cố Lăng Phong nghiến răng ken két:

– Nếu cậu còn coi tôi là anh em, thì trả Dao Dao lại cho tôi!

Tưởng làm căng lên là tôi cảm động chắc? Từ Chu Dã hừ mũi một cái:

– Anh bạn à, nói thật chứ nếu không phải vì Dao Dao, tôi còn lâu mới giao du với ông. Ngay từ lần đầu gặp cô ấy, tôi đã biết cái tình anh em này chẳng còn giá trị gì nữa rồi.

Cố Lăng Phong đứng đực ra, chắc sốc vì độ trơ trẽn không đối thủ. Đang định bật lại, thì mấy anh vệ sĩ mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo anh ta ra ngoài.

– Từ giờ đừng để thằng cha này lởn vởn ở thành phố này nữa, nghe rõ chưa?

Vệ sĩ gật đầu cái rụp, tiện tay khép cửa nhẹ nhàng như chưa từng có ai ghé chơi.

Tôi ngồi trên sofa nhâm nhi hạt dưa, tay ra hiệu gọi Từ Chu Dã lại gần. Nếu không nhờ màn kịch nho nhỏ vừa rồi thì tôi cũng chẳng phát hiện ra: cái chú chó này đã lên kế hoạch từ lâu.

– Ra là ngay lần đầu gặp tôi, chú đã có âm mưu đen tối rồi hả?

Anh ấy quỳ một gối dưới chân tôi, để tôi tựa hẳn người lên đầu gối anh.

Tự dưng tôi nhớ đến cái áo sơ mi hôm ấy ở văn phòng, mới ngộ ra một điều—hôm đó là anh cố tình dụ dỗ tôi.

Ừ thì, kín đáo mà lại duyên. Mà tôi thì lại chết vì cái kiểu như thế đấy!


Lần cuối tôi nghe ngóng tin tức về Cố Lăng Phong thì cũng là khi nhà họ Cố chính thức vỡ trận – phá sản sạch sành sanh.

Thì ra là có người ghen dữ. Từ Chu Dã – anh bạn cùng nhà, kiêm chó con trung thành của tôi – vì không muốn Cố Lăng Phong lởn vởn trước mặt tôi nữa, đã âm thầm bày binh bố trận, làm ăn đến nơi đến chốn, cho nhà họ Cố “về vườn” trong im lặng.

Hôm kỷ niệm một năm yêu nhau, anh ấy bảo có chuẩn bị cho tôi một món quà đặc biệt. Tôi cũng bán tín bán nghi, ai ngờ lại bất ngờ thật.

Tối ấy, tôi vừa mở cửa bước vào nhà, còn chưa kịp tháo giày, anh ấy đã nhào tới bịt mắt tôi lại, thủ thỉ bảo:
– Bình tĩnh, bất ngờ to đấy!

Mãi một lúc sau, khi bên tai vang lên mấy tiếng “kì cục” như tiếng mèo hát nhép, tôi mới nghe thấy giọng anh ấy thì thào:

– Chủ nhân, giờ mở bịt mắt ra được rồi ạ…

Mở ra cái, suýt ngất!

Trước mặt tôi là một anh đẹp trai đội bờm tai mèo, mặc bộ đồ đen bó sát bằng lụa, đỏ mặt đến tận mang tai, đứng uốn éo như đang casting cho vai hồ ly số 1.

Dây lụa uốn quanh người, chính giữa ngực còn thắt nơ bướm hồng to đùng. Nhìn anh ấy nhảy mà tôi vừa muốn phì cười, vừa… nổi hứng.

Từ Chu Dã vừa nhảy vừa liếc mắt đưa tình, như thể đang quay MV “Chỉ riêng mình em”.

Tôi chịu hết nổi, tóm cổ anh ấy lôi vào phòng, đè thẳng xuống giường, cười gian:

– Ra là… anh chính là quà bất ngờ của em hôm nay?

Anh ấy gật đầu cái rụp, cười như thể vừa trúng số:

– Chủ nhân ưng không?

Tôi cúi xuống, từ từ tháo cái nơ bướm kia ra, tay lướt dọc theo từng thớ cơ bắp vạm vỡ. Phải nói là đứa nào gói quà này khéo thật!

Ngay bên cạnh, con mèo trắng nhỏ đang ngậm cái que đồ chơi mèo, ngồi thủng thẳng như kiểu “các người cứ tiếp tục, tôi ngồi đây hóng”.

Thế là tôi nảy ra sáng kiến, cầm luôn cái que đồ chơi ấy, vờ như đang… chọc mèo, nhưng là chọc người.

Tôi vừa vẽ vời dọc theo người anh ấy, vừa nghịch như trẻ con. Hắn thở dốc từng hồi, ngực thì đẫm mồ hôi, mặt đỏ như luộc.

– Chủ nhân… đừng trêu nữa…

Anh ấy vừa rên vừa nắm chặt lấy tay tôi như thể không chịu nổi.

Đêm đó dài như cái sớ.

Tôi ghì chặt lấy vai anh ấy, hai đứa chìm trong “mê trận” do chính anh bày ra.

Còn chú mèo trắng đáng thương thì bị đá bay khỏi phòng, đứng chằm chằm nhìn cánh cửa đóng chặt, khó chịu cào cửa điên cuồng.

“Meo meo meo!”

– HẾT –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.