Chương 11:
Vừa mới vào cửa, Lâm Nhất Uyển đã gọi điện tới, nhưng tôi không nghe máy.
Cô ta điên cuồng gửi tin nhắn tới.
“Con khốn, mày đã nói gì với A Anh để anh ấy nói chia tay với tao?! Anh ấy yêu tao như thế, sao lại có thể chia tay tao!”
“Chắc chắn là mày dùng gia đình để uy hiếp anh ấy. Anh ấy đã nói rồi, nếu không có áp lực gia đình thì đã hủy hôn với mày, kết hôn với tao từ lâu rồi!”
“Cho dù mày có quấn lấy anh ấy thì có tác dụng gì? Anh ấy đã không còn yêu mày nữa, mày tha cho anh ấy đi, tao cầu xin mày, tao không thể sống thiếu anh ấy, không có anh ấy tao sẽ chết mất.”
Giang Tiên Anh đã nói lời chia tay với cô ta.
Trước đây tôi làm loạn bao nhiêu lần, kết quả cũng không thay đổi.
Cuối cùng họ cũng cảm nhận được nỗi đau của người khác.
Đáng tiếc tất cả đều quá muộn rồi, nếu như hơn một năm trước, tôi nhìn thấy những dòng tin nhắn này, sẽ làm lành với hắn mà không do dự, sau đó gả cho hắn.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ở một chỗ với nhau thì tốt hơn.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ nói năng lộn xộn của cô ta, thấy đáng thương thay.
Kế tiếp cô ta lại bắt đầu lải nhải rằng Giang Tiên Anh vì dỗ cô ta vui đã làm những gì.
Nếu như cô ta biết dáng vẻ lúc còn yêu tôi của Giang Tiên Anh, cô ta sẽ biết nhũng gì cô ta nói buồn cười như thế nào.
Nhưng tất cả cũng chỉ là những lời đường mật dối trá.
Tôi với Giang Tiên Anh xem như là quen nhau từ bé, bắt đầu từ năm lớp 12 hắn đã theo đuổi tôi, ngoài tự tay làm vòng tay cho tôi, còn học làm cơm vì tôi kén ăn, mỗi ngày làm rồi mang tới lớp học cho tôi. Trước lúc thi đại học vì muốn học cùng trường với tôi nên mới cố gắng học hành.
Đồ tôi muốn ăn, cho dù là nửa đêm, hắn đều mang đến cho tôi.
Năm ba đại học là năm đầu tiên tôi nhận lời yêu hắn, tôi ốm, ho hơn một tháng không khỏi, người chưa bao giờ tin thần phật như hắn, bước đi bước quỳ lên núi cầu vòng tay bình an của chùa Bạch Vân cho tôi, dập đến vỡ đầu chảy máu.
Tôi muốn lập một studio, không mời được nhà thiết kế mình ngưỡng mộ, hắn chạy đi làm trợ lý của nhà thiết kế một tháng.
Người chưa bao giờ chịu khổ, bị người khác làm đủ mọi cách gây khó dễ, bưng trà rót nước, cũng đều phải chịu đựng, mới có thể mời nhà thiết kế đó đồng ý tới studio của tôi.
Lần đầu tiên nhà thiết kế đấy nhìn thấy tôi, đã nói với tôi rằng: “Cô đã tìm được người vô cùng vô cùng yêu cô.”
Nực cười là, người đàn ông vô cùng vô cùng yêu tôi đấy, lại ở năm thứ tư bên nhau, sau khi cầu hôn tôi, đã thay lòng rồi.
Tôi chịu đựng lâu như vậy, là bởi vì hắn đã từng chân thành yêu tôi, chúng tôi đã từng ở bên nhau rất hạnh phúc.
Tôi vẫn không thể tin rằng hắn có thể vì người con gái khác mà không cần tôi.
Nhưng hiện thực hung hăng đã đánh vào mặt tôi. Sau khi Lâm Nhất Uyển xuất hiện, hết lần này tới lần khác, hắn đem sự chân thành của tôi chà đạp, khiến tôi sống không bằng ch.ế/t.
Tin nhắn của Lâm Nhất Uyển vẫn tiếp tục tới.
Cô ta nói, lần đầu tiên hắn không ở bên cạnh tôi ngày kỉ niệm là hắn đã cùng cô ta đi xem triển lãm.
Ngày đó họ hôn nhau dưới ánh đèn lãng mạn.
Hắn vì cô ta, lần đầu tiên không đón sinh nhật cùng tôi, là bởi vì lúc sửa đèn, cô ta bị ngã, hắn lập tức chạy tới chăm sóc, còn giúp cô ta thay bóng đèn. Lần đó hắn đã ở lại nhà cô ta, việc gì nên làm cũng đã làm rồi, chỉ còn lại bước cuối cùng.
Thậm chí hắn còn mua một căn biệt thự có diện tích tương đương gần phòng cưới Tương Giang Tiểu Uyển, để bất cứ lúc nào hai người đó cũng có thể ở bên nhau.
Thật ra thì ngoài việc ngủ với cô ta, hắn cũng không tự mình làm gì cả.
Phần lớn đều sắp xếp cho trợ lý làm.
Yêu, từ này đối với Giang Tiên Anh mà nói, có giới hạn thời gian.
Với tôi là 4 năm.
Đối với cô ta có thể chỉ có 2 năm.
Hắn thích cảm giác mới lạ.
Một khi không còn nữa, hắn sẽ tìm mục tiêu mới.
Tôi nhắn cho cô ta một câu: “Tôi nhất quyết hủy bỏ hôn ước, nhưng hắn không chịu.”
Cuối cùng đối phương cũng bình tĩnh lại.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.