Chương 12:
Tới nửa đêm Giang Tiên Anh vẫn chưa chịu đi, bên ngoài đang đổ mưa, tôi dứng dậy đóng cửa sổ, nhìn thấy hắn vẫn đang ở dưới nhà, ngẩng đầu nhìn về hướng phòng của tôi.
Mưa cả một đêm, ngày hôm sau lúc tôi ra ngoài, hắn vẫn đang đứng ở dưới lầu.
Cũng không biết có phải muốn đặt cược tôi sẽ mềm lòng hay không, mà đứng ngoài xe dầm mưa đợi cả đêm.
Người mơ mơ màng màng ngã xuống trước xe, khi tôi đi ngang qua, hắn còn lẩm bẩm gọi tên tôi.
Tôi có lòng tốt gọi cho Lâm Nhất Uyển, để cô ta tới đón hắn đi.
Sợ hắn lại tới, tôi dứt khoát chuyển tới biệt thự mà Kiều Nhạn Thạch mua.
Yên bình chưa được mấy ngày, Lâm Nhất Uyển lại gọi điện thoại tới.
Tôi cúp máy, cô ta tiếp tục gọi, tôi kéo vào danh sách đen.
Cô ta lại lấy điện thoại của người khác để gọi cho tôi.
“Cô tới bệnh viện thăm A Anh đi.”
“Không có thời gian, phải đi làm.”
“Anh ấy không chịu uống thuốc, cũng không chịu truyền nước biển, sốt cao không giảm, nếu cô không tới, anh ấy sẽ xảy ra chuyện mất.” Vừa nói cô ta vừa khóc.
Cô ta nói: “Tống Thư Ý, tôi nhận thua rồi. Anh ấy yêu cô nhiều hơn, cô tới thăm anh ấy có được không? Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau.”
Tôi đi tới bệnh viện, nhìn thấy hắn đã gầy đi rất nhiều dù chỉ mới mấy ngày không gặp, mặt ửng hồng vì sốt, cả người ủ rũ.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, hắn mừng rỡ nói: “Thư Ý, cuối cùng em cũng tới thăm anh rồi.”
Tôi nhìn từ trên xuống dưới hắn một lượt: “Anh cần gì phải tự làm mình người không ra người, ma không ra ma như thế? Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh xem giống cái gì, vừa nhìn đã thấy phiền rồi.”
Trong nháy mắt hắn lúng túng, sau đó ôm lấy mặt, khàn giọng nói: “Đúng là báo ứng mà.”
“Sao cô có thể nói chuyện với A Anh như thế!” Lâm Nhất Uyển đứng bên cạnh không vừa ý hét lên.
“Cô im miệng, ra ngoài! Thư Ý muốn nói cái gì cũng được, chỉ cần cô ấy chịu gặp tôi.”
Vẻ mặt Lâm Nhất Uyển không cam lòng nói muốn đi tìm bác sĩ tiêm cho hắn.
Hắn vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay tôi, khuôn mặt tái nhợt.
“Lần này, thật sự anh đã chia tay với Lâm Nhất Uyển rồi, em hãy tin anh, sau này anh sẽ không có người khác nữa. Anh cũng không biết vì sao cô ta lại đưa anh tới bệnh viện.”
“Là tôi gọi điện cho cô ta tới đón anh. Sao tôi có thể tin anh được đây? Một lần bất tín vạn lần bất tin, anh đã không còn đáng tin nữa rồi.”
Hắn khó chịu tới hốc mắt đỏ ửng lên, tủi thân nói:
“Là một người đàn ông, chỉ là không cẩn thận gây ra một chút sai lầm, bây giờ anh đã thay đổi rồi, sao em lại không chịu cho anh thêm một cơ hội? Em biết anh yêu em như thế nào mà, trước đây anh làm nhiều thứ cho em như vậy, chúng ta cũng đã từng ở bên nhau ngọt ngào như thế.”
Hắn là một người con trai được nuông chiều, còn không nhận lỗi về phía mình.
“Từ quá khứ tới hiện tại anh vẫn luôn ích kỷ như thế, trước giờ chỉ nghĩ cho mình. Anh yêu tôi, dùng hết thủ đoạn mánh khóe theo đuổi tôi. Khi không yêu nữa, thì hận không thể vứt tôi đi ngay lập tức như vứt dẻ lau. Bây giờ, anh không cho phép đồ anh không muốn lại vứt bỏ anh, anh lại dở trò cũ muốn giữ tôi lại. Anh làm tôi khinh tởm thật sự đấy! Nếu như anh thật sự vui vẻ ở bên Lâm Nhất Uyển, có lẽ tôi sẽ không coi thường anh như thế.”
Nếu như tôi vẫn như trước đây nhẫn nhục chịu đựng, hắn sẽ không coi tôi ra gì.
Có lẽ hắn vẫn sẽ cưới tôi, để tôi làm một bà Giang trên danh nghĩa.
Nhưng ở bên ngoài tiếp tục ăn chơi đàng điếm, chán Lâm Nhất Uyển lại đổi người khác.
Tôi sẽ phòng không gối chiếc, bị khó chịu, ăn mòn bởi những lời nói không thoải mái, sự phản bội và sẽ phát điên, cuối cùng sẽ chọn cái ch.ết để giải thoát.
“Anh thật sự hối hận rồi, sao em lại không tin? Hay muốn anh móc tim ra cho em xem, em mới chịu tin anh?”
Hắn run rẩy đứng dậy, đi tới bên cửa sổ:
“Nếu như anh nhảy từ chỗ này xuống, em sẽ tin anh thật lòng đúng không!”
Tôi cảm thấy khó chịu xoa xoa ấn đường.
Khoảnh khắc hắn nói ra lời yêu đó có thể thật lòng.
Nhưng ở bên cạnh hắn thêm một lần nữa, tôi tin rằng mình sẽ lại đi lên vết xe đổ.
Vì vậy tôi im lặng không lên tiếng.
Bác sĩ đi tới, bảo y tá kéo hắn về giường.
Cũng may hắn bị sốt lại không ăn gì, rất dễ bị chế ngự.
Hắn bị trói trên giường, chảy nước mắt nhìn tôi.
“Rõ ràng em yêu anh như vậy, bây giờ nhìn thấy anh ch.ết, cũng không chịu nói chúng ta bắt đầu lại.”
“Anh chữa bệnh cho khỏe đi, dù sau này có thế nào đi nữa, chắc chắn tôi sẽ không tới nữa đâu.”
“Có thể cho anh ba ngày, chúng ta cùng nhau đi đến những nơi đã đi trước kia được không?”
“Không cần phải như vậy, ở bên anh thêm một giây tôi cũng chẳng muốn. Nếu như còn có lần sau, không cần thông báo cho tôi, dù sao người thật sự muốn ch.ết cũng sẽ yên lặng ch.ết, anh như vậy chỉ muốn làm loạn mà thôi.”
Những lời này, là những lời đầu tiên hắn nói ra lúc hắn nhìn thấy tôi vì hắn cắt cổ tay.
Đêm ngày hôm đó, tôi gọi điện thoại cho hắn, nói nếu hắn không về, tôi sẽ khiến hắn hối hận mãi mãi.
Người làm trong nhà nhìn thấy vết máu, đã gọi 120.
Những lời nói đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy tôi chính là nhưng lời này.
Mục đích tôi tới bệnh viện chính là, trả thù hắn, ăn miếng trả miếng, chỉ thế thôi.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.